Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 1904: Người Thâm Uyên… Đồ sát! (2)

Notice: Undefined offset: 208
- Các hạ... Làm gì vậy?
Đại Thánh Minh Ngục lạnh lùng hỏi.
Giọng nói của hắn như tiếng nổ ở trong không trung, hắn mang theo sự nghi ngờ mà chất vấn người kia.
Đại Tài Quyết Sử lại không nói gì.
Vẻ mặt tối đen của hắn bỗng nhiên lại hiện lên một nụ cười.
Sau đó một thanh trường kích huyết sắc uốn lượn chợt xuất hiện trong tay hắn.
- Ác ma Thâm Uyên thích mỹ thực, cũng thích nghiên cứu mỹ thực, các ngươi coi ác ma Thâm Uyên là nguyên liệu nấu ăn, vậy tại sao chúng ta không thử, đối với ác ma Thâm Uyên mà nói... Không có gì ngon hơn là thịt của Đại Thánh.
Đại Tài Quyết Sử vươn chiếc lưỡi đỏ tươi ra liếm quanh bờ môi một cái.
Đại Thánh Minh Ngục bỗng nhiên cảm thấy rùng mình!
- Ngươi dám!
Đại Thánh Minh Ngục vừa nói xong, bỗng nhiên hư không bị nổ tung.
Một bàn tay vô hình to lớn bỗng nhiên kéo tới, nó đánh về phía vị Đại Thánh Minh Ngục kia.
Bỗng nhiên Đại Thánh Minh Ngục như bị rơi vào hầm băng (1).
(1) Rơi vào hầm băng: không cử động, không nhúc nhích, chết đứng...
- Thâm Uyên thành chủ, Đại Tài Quyết Sử... Các ngươi làm vậy là muốn tạo phản sao? Minh Ngục sẽ không bỏ qua cho các ngươi đâu...
Oành!
Hắn vừa mới nói xong.
Vị Đại Thánh Minh Ngục cũng hăng hái chống trả lại, hắn xung phong liều chết tiến lên.
Bỗng nhiên toàn bộ Thâm Uyên đều hóa thành một bãi chiến trường.
...
Di tích Thần Trù.
Thật ra nó ở bên trong Thâm Uyên.
Nhưng mà ở trong một góc của Thâm Uyên mà thôi.
Thân hình của Ảnh Nha và những người khác cất bước ra khỏi đó.
Trong nháy mắt, đám người đã cảm nhận được có gì đó không ổn.
Lưu Nha nheo mắt lại, trên khuôn mặt nghiêm túc của hắn hiện ra một vài biểu cảm ngưng trọng.
Ánh mắt của hắn liếc nhìn xung quanh, giống như nhìn xuyên thấu mọi thứ để xem bản chất của chúng.
Vị trí của nhóm người bọn họ là ở trong một sơn cốc, bốn phía đều bị núi bao quanh.
Sơn cốc vô cùng hoang tàn.
Trong lòng Lưu Nha có chút bất an.
Hắn tiếp tục nhìn bốn phía.
Bỗng nhiên.
Từng đợt tiếng xé gió bắt đầu vang lên.
Một cái cán của cây trường mâu màu đen, từ bầu trời đằng xa lao xuống như mưa và đâm thẳng về phía nhóm cường giả ở trong sơn cốc.
- Địch tập kích!
Vừa mới bước vào trong di tích, tất cả mọi người đã bắt đầu hét to.
Ai ai cũng bộc phát tu vi ra ngoài.
Thế nhưng...
Khiến cho bọn họ không thể nào ngờ được chính là ở trong sơn cốc này có một mùi hương kỳ lạ đang tràn ngập, nên ngay cả việc thôi thúc năng lượng bên trong cơ thể bọn họ cũng không thể nào làm được.
Phốc phốc!
Một cây trường mâu màu đen bỗng nhiên đập xuống.
Xuyên thủng người của một vị Minh Trù Chân Thần Cảnh Cửu Tinh, sau khi thân thể người đó ngã trên mặt đất lập tức khô héo, linh hồn bị hút đi.
Phốc xùy, phốc xùy!
Đây dường như là một cuộc thảm sát đã được lên kế hoạch từ lâu.
Nhóm Minh Trù này tiến vào sơn cốc cũng chính là rơi vào bẫy, đồ sát chính thức bắt đầu.
Một vị Tiểu Thánh ho ra máu rồi gầm lên.
Trong đôi mắt của hắn tràn ngập sự không cam lòng, hắn bị trường mâu ghim trên mặt đất, một thân tu vi căn bản không thể thi triển để đứng dậy được.
Sắc mặt của Ảnh Nha và Lưu Nha cũng thay đổi.
Tất nhiên là bọn họ hiểu được, trận đồ sát này là nhằm vào bọn họ.
- Đáng ghét... Người Thâm Uyên! Làm sao có lá gan lớn như vậy!
Ảnh Nha nghiến răng nghiến lợi rít lên.
Trong sơn cốc tràn ngập một mùi hương thoang thoảng, khiến cho hắn cảm thấy Minh Khí mãnh liệt trong cơ thể chính mình dường như bị phong tỏa hoàn toàn, không thể sử dụng được nữa.
Một cây trường mâu màu đen, mũi nhọn của nó lóe lên, lập tức đâm từ trên không trung xuống.
Nó hướng về phía đầu của Ảnh Nha mà đâm tới.
Ảnh Nha cảm giác được toàn thân hắn hình như đang bị bao phủ trong hơi thở của cái chết.
Nhưng mà ngay khi trường mâu chuẩn bị đóng vào đầu của Ảnh Nha, Lưu Nha đang đứng cạnh hắn mặt không chút thay đổi bỗng nhiên phóng lên cao.
Một tay hắn bắt lấy trường mâu kia, dựa vào sức mạnh của bản thân để loại bỏ khí lực khủng khiếp của cây trường mâu đó.
Cả người hắn cách mặt đất một khoảng khá xa.
- Đi!
Lưu Nha ngẩng đầu lên, nhìn về phía Ảnh Nha, rồi tay hắn nắm lấy trường mâu khiến máu tươi chảy xuống.
Ánh mắt của Ảnh Nha ngưng tụ lại, hắn không chút do dự chạy trốn đi thật xa.
Chỉ dựa vào chiêu thức ấy đã muốn tiêu diệt toàn quân yêu nghiệt thiên tài của Minh Ngục, chắc chắn là không có khả năng đó.
Những người này có một loại hương liệu, cái đó do Đại Tài Quyết Sử chuyên môn nghiên cứu và chế tạo để có thể áp chế được minh khí.
Trong thời gian ngắn không có cách nào vận dụng minh khí, mà trong thời gian đó chính là lúc nhóm Chấp Pháp Sứ đi săn giết thiên tài Minh Ngục.
Rầm rầm rầm!
Từng tiếng nổ vang lên.
Bốn phương tám hướng đều có Chấp Pháp Sứ lao ra, trong tay bọn họ còn cầm trường đao.
Những thiên tài của Minh Ngục không chết dưới trường mâu, cũng bị nhóm Chấp Pháp Sứ dùng một đao chém đứt đầu, máu cứ thế tuôn ra.
...
Địch Thái Giới Chủ và Mộng Kỳ thành chủ có chút mơ hồ.
Trong khoảnh khắc khi trường mâu xuất hiện, bọn họ nghĩ rằng người Minh Ngục muốn ra tay giết chết bọn họ.
Nhưng mà sau này bọn họ phát hiện sự việc có chút không đúng.
Khi trường mâu đầy trời rơi xuống bừa bãi, lại thêm từng vị cường giả Minh Ngục xung quanh không có chút khí lực nào để phản kháng, bị trường mâu xuyên thủng mà chết...
Điều này khiến cho hắn ta và Mộng Kỳ không khỏi hít một hơi khí lạnh.
Một hơi thở này, hắn ta chợt cảm thấy cổ họng bắt đầu muốn ho khan.
- Mùi hương này... Đó là quả Cấm Hồn sau khi phơi khô rồi nghiền nát để làm thành hương liệu! Có tác dụng áp chế tác dụng của minh khí...
Địch Thái Giới Chủ vươn tay ra, trên ngón tay của hắn ta có dính một chút bột phấn màu đen, hắn ta phủi tay rồi kinh sợ nói.
"Điều này chứng tỏ cái gì, chứng tỏ rằng đây là một trận đồ sát nhằm vào cường giả Minh Ngục."
"Cái di tích Thần Trù này, lại là bắt đầu của một trận giết hại!"
- Thâm Uyên làm như vậy là muốn phản bội Minh Ngục sao? Giết những yêu nghiệt thiên tài này, đồng nghĩa với việc triệt để trở mặt với Minh Ngục... Không còn một đường giảng hòa nào, một khi thất bại thì cả Thâm Uyên phải gánh chịu lửa giận ngút trời của Minh Ngục! Đây đúng là một trận đánh cược lớn!
Địch Thái Giới Chủ lại hít một hơi khí lạnh.
Sắc mặt của Mộng Kỳ cũng có chút khó coi, nàng ta nhìn ra xung quanh.
Bọn họ thân là người của Tiên Trù Giới, tiên khí trong cơ thể vẫn sử dụng được, cho nên mưa trường mâu cũng không thể đánh chết bọn họ.
Nhưng mà...
- Giới Chủ đại nhân, ngài nhìn bốn phía mà xem... Ta cảm thấy chúng ta có thể không trốn thoát nổi.
...
Trên đỉnh núi.
Bộ Phương khoác tước vũ bào.
Gió thổi lướt qua, thổi tung mái tóc của hắn.
Bộ Phương vươn tay, trong không khí tràn ngập một mùi hương nhàn nhạt, trên ngón tay của hắn có dính một chút hạt màu xám tròn tròn.
- Hương liệu sao?
Lông mày của Bộ Phương nhíu lại.
Sau đó hắn cúi đầu nhìn xuống dưới.
Phía dưới là sơn cốc.
Trong sơn cốc... Bị bao trùm bởi hơi thở của cái chết.
Hóa ra mục đích của những tiểu đội đó, là như thế này...
Là một trận đồ sát nhắm vào thiên tài của Minh Ngục...
Bộ Phương hít sâu một hơi.
Bỗng nhiên, ánh mắt của hắn ngưng tụ lại.
Hắn nhìn về phía đỉnh sơn cốc.
Chỗ ấy...
Bốn thân ảnh khoác trường bào màu đỏ đang đứng lơ lửng ở bên trên.
Ánh mắt của Bộ Phương đột nhiên trở nên sắc bén, sát khí trong lòng hắn sôi trào.
- Tứ Đại Tài Quyết Sử... Cuối cùng ta cũng tìm được các ngươi!
Bạn cần đăng nhập để bình luận