Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 2054: Xao động cả vùng cấm địa Địa Ngục (2)

Notice: Undefined offset: 173
Hoàng Tuyền Đại Thánh nỉ non.
Ánh sáng rực rỡ.
Bên trong Thanh Đồng Môn hình như có bóng một ai đó xuất hiện. Bóng dáng tuyệt thế đó lướt qua rồi chậm rãi biến mất trong hư không.
Thanh Đồng cung điện từ từ hiện ra những vết nứt nhỏ… Mãi sau cùng, nó dần mất đi ánh sáng, bụi mù bao phủ lên toàn bộ khiến nó trở nên ảm đạm.
Ầm ầm.
Sông Hoàng Tuyền lại chảy cuồn cuộn. Sấm sét bao phủ quầng sáng cũng dần tan đi, mọi người đều nhìn thấy rõ tình hình bên trong sông Hoàng Tuyền. Ai nấy đều mở to mắt nhìn chăm chú nhưng lại phát hiện không có gì ở đó cả, chỉ có Thanh Đồng cung điện cũ kỹ, tồi tàn đang lửng lơ.
Bộ Phương nhìn cả cung điện cũ nát trước mặt mà ngẩn ngơ.
Giờ phút này đây, Thanh Đồng cung điện giống hệt như Thanh Đồng cung điện của Tiềm Long Đại Lục, đều cũ kỹ tồi tàn như nhau, mất đi vẻ uy nghiêm trước đó.
Có lẽ Thanh Đồng cung điện của Tiềm Long Đại Lục cũng đã từng có uy áp chấn động cả trời đất này, trong đó cũng ẩn chứa một nhân vật nào đó vô cùng đáng gờm chăng? Theo quãng thời gian dài đằng đẵng, người đó của Thanh Đồng cung điện vẫn bình thường như hiện giờ, có người đã lấy chìa khóa mở cửa ra, để đấng tối cao đó rời đi.
Huyết vụ từ từ tan biến đi, sông Hoàng Tuyền lại khôi phục dáng vẻ ban đầu.
Tước vũ bào trên người Bộ Phương bay phất phới.
Vèo vèo vèo!
Cẩu gia đưa Bộ Phương đáp xuống bờ sông Hoàng Tuyền.
- Tên tiểu tử nhà ngươi đúng là phúc lớn mạng lớn đấy. Trận chấn động ban nãy… ngay cả Cẩu gia ta cũng cảm thấy khiếp sợ, rốt cuộc tên nhóc kia là ai vậy?
Bộ Phương nhếch môi lắc lắc đầu, hắn cũng không biết đó là ai.
Có điều hắn tin chắc rằng, trong tương lai chắc chắn hắn sẽ còn gặp lại người đó. Đến lúc đó, nhất định hắn phải xem cho được bộ dạng của hắn ta, hắn cứ luôn cảm thấy đối phương chính là người mà mình nhất định phải gặp trên con đường Trù Thần. Tránh không được, ngừa cũng không xong.
Ầm ầm ầm!
Trên bầu trời Địa Ngục, một tiếng động vang trời dội ra.
Cẩu gia và Hoàng Tuyền Đại Thánh ngẩng đầu lên nhìn, hai mắt híp lại. Cẩu gia nhìn chằm chằm vòm trời, mở miệng làu bàu:
- Đúng là không thể giấu được, mấy lão già Minh Ngục kia cũng cảm nhận được rồi…
Hoàng Tuyền Đại Thánh cũng gật đầu đồng tình.
- Lần này Minh Ngục tổ chức trận đấu Minh Khư Thiên Đạo gì đó, còn đặt địa điểm thi đấu ngay trên lãnh địa của Đại Thánh ta. Minh Ngục muốn gây sự rồi đấy.
Hắn ta nói.
- Chẳng lẽ mấy lão già đó đã nhìn trúng Cửu Diệp Hoàng Tuyền Thảo của bổn Đại Thánh đó chứ.
Hoàng Tuyền Đại Thánh nhăn mặt.
Nghe thấy Cửu Diệp Hoàng Tuyền Thảo, Bộ Phương liền đánh mắt sang liếc nhìn hắn ta một cái.
- Tiểu tử Bộ Phương, ngươi tiếp tục trận đấu đi. Cẩu gia ta còn có chút việc phải làm.
Cẩu gia nhìn hắn mà nói.
Bộ Phương gật đầu.
- Ngươi chú ý cẩn thận một chút. Minh Ngục không phải thứ gì tốt đẹp. Lần thi đấu này… không đơn giản!
Cẩu gia nghiêm túc nói.
Bộ Phương lại tiếp tục gật đầu.
Cẩu gia xé toạc hư không rồi lại biến đi mất một lần nữa.
Hoàng Tuyền Đại Thánh cầm một nhánh cỏ trong tay, hắn ta đưa mắt nhìn Bộ Phương thì phát hiện hắn đang nhìn chằm chằm vào Cửu Diệp Hoàng Tuyền Thảo trong tay mình, Hoàng Tuyền Đại Thánh nhướng mày.
- Tên nhóc kia, đừng có mà nhìn lung tung. Nếu không thì Bản Thánh ta cũng không ngại bắt ngươi ném cho Chúc Long của ta ăn đâu đấy.
Hắn ta cảnh giác nắm chặt lấy nhành cỏ mà uy hiếp Bộ Phương, ngay sau đó hắn ta hóa thành một đạo ánh sáng mà biến mất trong nháy mắt.
Nhìn bóng dáng của Hoàng Tuyền Đại Thánh biến mất, Bộ Phương cảm thấy có chút tiếc nuối, Cửu Diệp Hoàng Tuyền Thảo đó, nếu hắn lấy được thì sẽ có cơ hội ủ được rượu ngon tuyệt thế rồi.
Hắn thầm nghĩ, xem ra hắn phải nghĩ cách lấy Cửu Diệp Hoàng Tuyền Thảo mới được!

Tại Hoàng Tuyền trấn.
Đây là một tiểu trấn hoang vu không có người sinh sống. Ở bên ngoài tiểu trấn là một bãi đất trống rất rộng.
Pháp Vụ và Pháp Thượng lặng người tại chỗ.
Tiểu đội của Địa Ngục chỉ còn lại hai người dự thi đứng đấy với vẻ mặt rất khó coi. Những người còn lại đều đã chết sạch hết rồi.
Trận đấu bán kết này thật sự quá tàn khốc!
Pháp Vụ hòa thượng quay đầu nhìn về nơi xa, giống như đang trông đợi một điều gì đó.
Một trận gió nổi lên, cát bay đầy trời. Sau đó, một bóng người từ từ xuất hiện, chậm rãi bước ra từ trong bụi cát mù mịt. Người đó cao gầy, cảm giác có hơi phong phanh trong bão cát cuồn cuộn.
- Là Bộ lão bản!
Hai mắt Pháp Vụ sáng lên, Pháp Thượng hòa thượng cũng vui mừng.
Cường giả trong tiểu đội của Địa Ngục thì hít một hơi thật sâu.
Phía sau màn ảnh.
Những người nhìn thấy Bộ Phương đều không khỏi kinh ngạc hô lên.
Bọn họ không thể ngờ rằng hắn lại còn sống sót mà bước ra khỏi sông Hoàng Tuyền.
Cảm giác mà Thanh Đồng cung điện mang lại cho họ chính là áp lực vô tận, vị ở bên trong cung điện kia dường như chỉ cần một ánh mắt là đã có thể giết chết bọn họ, khiến toàn thân bọn họ run rẩy không thôi.
Ai nấy đều nghĩ, Bộ Phương đối mặt với người đó thì chết là cái chắc.
Thế nhưng hắn thật sự có thể sống sót ra ngoài!
Rốt cuộc bên trong ấy đã xảy ra chuyện gì?
Tất cả mọi người đều có chút hiếu kỳ.
Bộ Phương đi tới trước tiểu trấn, hắn nghi hoặc mà nhìn Pháp Vụ hòa thượng và cả hai người dự thi còn lại của Địa Ngục.
- Sao các ngươi không vào trong?
Bộ Phương hỏi với vẻ nghi ngờ.
- Chờ ngươi…
Pháp Vụ hòa thượng cười cười, xúc động nhìn hắn.
Vốn cứ nghĩ Bộ Phương chỉ là một đầu bếp bình thường của Tiên Trù Giới nhưng không thể ngờ, hắn không chỉ có nấu ăn ngon mà còn là người thần bí đến vậy, lại còn có thể ngắt được một đóa Sen Vong Tình.
Khoan đã, Sen Vong Tình sao?
Đôi mắt Pháp Vụ chợt cứng lại, hô hấp trở nên dồn dập.
Sen Vong Tình… Thứ thần thánh kia, ở trong tay tiểu đầu bếp này ư?
Thất phu vô tội, hoài bích kỳ tội (*) . Bộ lão bản e là gặp đại nạn rồi!
Ùng.
Ngay khi bọn họ đang nói chuyện, trước tiểu trấn đột nhiên lóe lên ánh sáng chói mắt, sau đó có những bóng người hiện ra.
Ngục chủ Kim Giác và Ngân Giác cùng bước ra, nhìn Bộ Phương bằng vẻ mặt rất phức tạp.
- Trước tiên, xin được chúc mừng các vị đã đến Hoàng Tuyền trấn, bây giờ chúng ta sẽ kiểm tra tình trạng của ngọc bàn đã thu hoạch được…

Tại Thần Nữ thành, trên đỉnh Thần Tuyệt Sơn.
Băng Thánh một thân áo bào trắng ngồi xếp bằng trên một tảng đá lớn, tay cầm kem cốc ăn ngon lành.
Chợt nàng ta nhíu mày, tựa như đang nhìn xuyên qua Trường Hà.
- Sen Vong Tình đã bị hái đi rồi. Người kia đã thoát nạn… Mà bỏ đi. Biết bao nhiêu năm rồi, Sen Vong Tình chẳng còn ý nghĩa gì với ta. Không giành nữa.
Nàng ta trầm ngâm hồi lâu, sau đó lại tiếp tục ăn kem cốc.

Tại Đọa Thần Quật, cánh cửa mở ra.
Một người mặc áo giáp vàng óng từ từ bước ra.
- Sen Vong Tình tái thế rồi. Nhất định phải lấy được báu vật ấy về.

Tại Hắc Điện thuộc cấm địa của Địa Ngục.
Một người mặc hắc bào chậm rãi đi ra từ cung điện uy nghiêm màu đen, cất giọng khàn khàn vang vọng.
- Mang Sen Vong Tình về đây. Nó chính là niềm hy vọng cho Hắc Điện chúng ta xuất thế.
Cùng lúc đó, toàn bộ Địa Ngục nổi lên một đợt gió mây vần vũ.
(*) Thất phu vô tội, hoài bích kỳ tội: Kẻ thường dân vốn không có tội, chỉ vì có ngọc bích mà thành có tội
Bạn cần đăng nhập để bình luận