Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 2294: Thua chắc rồi? (2)

Notice: Undefined offset: 186
Chỉ trong chốc lát đã rơi vào bên cạnh Pháp Tắc Viên Luân.
Minh Vương Nhĩ Ha cũng tiêu sái hất tóc, ngậm que cay trong miệng mà đi lên, cũng chỉ trong chốc lát đã đến bên cạnh Pháp Tắc Viên Luân.
Cường giả Minh Ngục và Địa Ngục đều rất hâm mộ mà nhìn.
Hỏa Yêu lão tổ hưng phấn xoa xoa tay.
Đôi mắt ửng hồng lên.
- Phải nếm thử cho tốt… Cơ hội được nếm thử món ăn của Thần rất khó có được.
Đại Tráng nhếch môi, nhìn ba người ở xung quanh Pháp Tắc Viên Luân, nói.
Hắn ta nhìn Cẩu gia, ánh mắt ngưng tụ lại.
“Sao Pháp Tắc Viên Luân lại chọn một con chó đến?”
“Ai chẳng biết chó thích ăn thịt nhất!”
“Một con chó làm giám khảo, vậy trận trù đấu này còn lo lắng cái gì nữa?”
“Chỉ là tôm nõn, sao có thể khiến chó từ bỏ cơn thèm thịt?”
“Hừ…”
Tự tin trong lòng Đại Tráng lại tăng vọt. hắn ta cảm thấy cơ thể mình như muốn bành trướng ra.
“Như vậy không được, làm một đầu bếp, tự tin quá sẽ có ảnh hưởng không tốt lắm đến trù nghệ.”
Ngược lại Bộ Phương rất bình tĩnh, ánh mắt như nước, chỉ có khóe miệng đang có ý cười.
“Chó thích ăn thịt đúng là không sai…”
“Nhưng… Trù Đấu Chi Thần cũng không nhìn xem, Cẩu gia là ai chứ.”
Ong…
Dưới sự khống chế của Pháp Tắc Chi Lực.
Cả ba đã bay đến xung quanh món ăn của Đại Tráng.
Pháp Tắc Chi Lực ngưng tụ trong lòng bàn tay, hóa thành đôi đũa.
Cẩu gia nhìn từng miếng thịt được ngọn lửa nướng lên kia, dường như nhìn thấy được Đại Bàng đang giương cánh trên bầu trời, nó nhe răng trợn mắt một hồi, sau đó mở miệng ra.
Mạnh mẽ hút một hơi.
Ánh lửa hình như cũng ảm đạm đi, một miếng thịt lập tức chui vào trong miệng Cẩu gia, được nó nhai nuốt..
Ngọn lửa trên miếng thịt đang cháy lập tức bị dập tắt sau khi vào miệng.
Vị thịt nồng đậm ngay tức khắc bùng nổ trong khoang miệng nó.
Loại cảm giác này khiến đôi mắt Cẩu gia đột nhiên sáng rực lên…
“Hương vị này!”
Hoàn toàn khác biệt với thịt rồng!
Đó là một miếng thịt vô cùng non mềm nhưng lại cũng có sự cứng cỏi.
Vừa vào trong miệng đã tỏa ra mùi thơm thuần hậu, tuy nhìn nó đầy mỡ nhưng ăn vào lại không bị ngán.
Quan trọng là, vị cay tràn ngập trong miệng, như muốn làm đầu lưỡi nổ tung, cảm giác như núi lửa phun trào, khiến người ta run rẩy, rung động.
Hỏa Yêu lão tổ vươn đũa ra, gắp một miếng thịt cho vào trong miệng rồi cắn xuống.
Ầm!
Giống như một cơn bão quét qua cơ thể khiến đôi mắt hắn ta đột nhiên ngưng tụ lại.
Hỏa quang xung quanh cơ thể đều tăng vọt lên khiến cho cơ thể hắn ta sáng rực lên.
Khí tức trên thân thể bắt đầu xao động lên, như thế muốn đột phá…
Trong đầu không ngừng xuất hiện hình ảnh.
Một tiếng Đề Khiếu.
Hãn Hải bốc lên, bọt nước tung tóe.
Một con Đại Ngư nhảy lên từ Tinh Thần Hải bao la, kỳ danh vi côn(*), bay lên chín vạn dặm như diều gặp gió.
Hóa nhi vi bằng(*), đôi cánh mở ra tỏa ra ánh sáng bàng bạc như ánh sao.
Lông vũ không ngừng bay phấp phới trong gió.
Giống như tia chớp muốn rạch nát bầu trời!
Một khắc này khiến Hỏa Yêu cảm giác mình như đã hóa thành Đại Bàng, bay lượn trên bầu trời rộng lớn bao la.
Đôi cánh vỗ vỗ, bay lên chín vạn dặm như cánh diều, phá vỡ bầu trời!
Sự tự do không trói buộc kia khiến Hỏa Yêu si mê.
Minh Vương Nhĩ Ha, Cẩu Gia, Hỏa Yêu lão tổ, ba người này ăn Đại Bàng Bạo Nhục đều cùng đắm chìm trong vị cay, cũng cảm nhận được ảo ảnh bên trong đó.
Đó chính là sự huyền ảo món ăn này tạo ra cho bọn họ.
Đại Tráng vô cùng hài lòng với việc này.
Như này còn cần so đấu à?
Hắn ta thắng chắc rồi.
Khí thế trong lòng Đại Tráng như muốn đạp lên sơn hà.
Trận trù đấu này hắn ta thắng chắc rồi!
Vậy mà còn muốn dùng mấy con tôm nõn nhỏ bé kia để thắng thịt Đại Bàng của hắn ta… trong đầu tên kia đều là nước à?
Thịt Đại Bàng…
Ánh mắt Bộ Phương nhìn ba người đang đắm chìm bên trong mỹ vị kia, thần sắc nhất thời ngưng trọng.
Hắn cũng không có nhiều kiến thức về thịt Đại Bàng, nhưng đã có thể so với nguyên liệu nấu ăn thịt Chân Long thì chắc chắn không tầm thường. Huống hồ kỹ thuật nấu nướng của Đại Tráng cũng bất phàm.
Thần thức của đối phương rất mạnh, đối với nấu nướng sẽ có sự gia tăng rất lớn.
Vì vậy, cho dù là vấn đề từ khía cạnh nào cũng khiến Bộ Phương rơi vào thế bất lợi.
Bộ Phương muốn thắng rất khó.
Những người khác đều thở dài, trận trù đấu này, sợ là Bộ Phương rất khó lật ngược tình thế.
Bộ lão bản… tâm tính kiêu ngạo.
Coi thường đối thủ, cũng đồng nghĩa với việc khiến chính mình rơi xuống vực sâu vạn trượng.
“Nhưng mà Bộ lão bản thật sự thua à?”
Minh Vương Thiên Tàng đứng ở một bên nhìn Bộ Phương, hắn ta chắp hai tay nhìn bộ dáng tự tin của Bộ Phương, lại có chút do dự.
“Đối với Bộ lão bản chuyên tạo ra kỳ tích, vẫn còn quá sớm để khẳng định thắng hay thua.”
“Chẳng lẽ tôm nõn kia… có điều kỳ diệu gì.”
“Xào lá trà với tôm nõn có thể… nghịch thiên sao?”
“Có thể nghịch thiên hay không thì không biết, nhưng Bộ Phương quá tự tin.”
Những người chưa từng nếm thử món ăn của hắn đã tự ý đưa ra kết luận, những người đó bây giờ đều nhìn chằm chằm vào khuôn mặt hắn.
Khóe miệng Bộ Phương hơi nhếch lên.
Ngay sau đó.
Búng tay một cái.
Oành!
Dường như có tiếng ngọn lửa “tách tách” cháy lên.
Nhưng chỉ nghe thấy âm thanh mà không nhìn thấy.
Nhiệt độ xung quanh tăng lên.
Phía trên món tôm nõn Cửu Chuyển Thiên Đạo trước người Bộ Phương, nhiệt khí hội tụ cùng hương khí, dường như tạo thành một gốc cây trà chập chờn.
Cây trà xanh ngắt ướt át, lay động, có Thiên Đạo Ý Chí sinh sôi nảy nở quấn quanh ra…
Như Tiên m, như Phật Ngữ. (*)
Phạn xướng trong tâm khiến người ta trầm luân.
Như thể hồ quán đính(*).
Ba người Minh Vương Nhĩ Ha, Cẩu gia, Hỏa Yêu lão tổ đang đắm chìm trong Đại Bàng Bạo Thịt đột nhiên thức tỉnh, giống như vừa được tắm nước xuân.
Lấy lại tinh thần từ trong vị cay.
Cổ bọn họ không khỏi chuyển động, ánh mắt rơi vào cây trà đang lay động chập chờn ở phía xa kia.
Dưới gốc cây trà, những con tôm nõn nhỏ trắng trẻo giống như ngọc thạch… như thể đang sống lại, chậm rãi du đãng.
(*)Phiêu phiêu dục tiên: cảm giác nhẹ nhàng, lâng lâng.
(*)Hồ quán đính: Nghi lễ xối nước lên đầu, là một nghi lễ trong Phật giáo.
(*)Tiên m, Phật Ngữ là tiếng nói của Tiên và Phật.
(*)Hóa nhi vi bằng: Chim bằng, một loài chim lớn nhất trong truyền thuyết xa xưa. Hai câu “kỳ danh vi côn” và “hóa nhi vi bằng” nằm trong Tiêu dao du của Trang Tử, một vị triết gia Trung Quốc.
(*)Kỳ danh vi côn: Cá tên là Côn, một loài cá lớn trong truyền thuyết xa xưa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận