Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 1111: Hãy gọi ta là Sở Bái Y (1)

Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Gió đìu hiu thổi, nhưng cũng không thể thổi bay cái sự nóng bức trước Thao Thiết tửu lâu lúc này.
Đội ngũ xếp thành hàng dài như một con rồng, khiến cho nhiều người nhìn thấy không khỏi có chút tò mò.
Sở Trường Sinh đang vác một tấm bảng, trên đó có khẩu hiệu quảng cáo khiến ông ta cảm thấy xấu hổ đến mức cả người trở nên u sầu, thậm chí còn có chút ưu sầu.
Xa xa, có bóng người nhanh chóng tụ họp đến.
Đó đều là những đệ tử của thánh địa, rất nhiều cường giả của Thao Thiết Cốc đều không xa lạ gì với những cường giả đến từ thánh địa này. Bởi vì thánh địa có truyền tống trận có thể đến Thao Thiết Cốc, nên những đệ tử này cũng thường xuyên đến Thao Thiết Cốc để thưởng thức đồ ăn ngon.
Mà nguồn thu nhập chủ yếu của Thao Thiết Cốc cũng đến từ những đệ tử thánh địa này.
Một phen xô đẩy, ồn ào, rất nhiều người giận mà không dám nói gì. Mặc dù trải qua vài lần đại chiến, người thánh địa trong Thao Thiết Cốc đã tổn thất nặng nề, tuy nhiên, trong thâm tâm những cường giả Thao Thiết Cốc thì người của thánh địa cũng vẫn là những nhân vật không thể trêu chọc.
Cho nên đối với những đệ tử thánh địa ngang ngược như vậy đều cảm thấy có chút bực bội và bất đắc dĩ.
Không ít người bị đẩy sang một bên, hàng ngũ vốn được xếp chỉn chu ngay ngắn lại bị chiếm mất, nhiều người trong lòng đều rất tức giận nhưng không dám nói gì cả.
Một màn này lại làm tăng thêm sự kiêu ngạo trong lòng các đệ tử thánh địa, lúc đầu bọn họ còn có chút kiêng dè, nay thấy người ở Thao Thiết Cốc không có động tĩnh gì, vẫn là sợ hãi như vậy, bọn hắn đều vui vẻ.
Sự kiềm chế ban đầu cũng được buông bỏ.
Thánh địa vẫn là thánh địa, vẫn luôn kiếm chuyện không chút sợ hãi như cũ!
Mùi thơm từ trong tửu lâu bay ra, quanh quẩn trước mũi nhiều người, khiến cho ánh mắt của không ít đệ tử thánh địa sáng lên, bọn họ đều nóng lòng muốn đi về phía tửu lâu.
Bọn họ đã nhìn thấy Sở Trường Sinh.
Sở Trường Sinh tuấn mỹ khiến không ít nữ đệ tử đều sáng mắt lên, tràn đầy tán thưởng.
Con người luôn vô thức đánh giá cao những thứ đẹp đẽ.
Nhưng những nam đệ tử đó lại không đánh giá cao sự tuấn mỹ của Sở Trường Sinh như vậy, nhìn thấy tiểu sư muội, tiểu sư tỷ của mình bị một tên tiểu bạch kiểm hấp dẫn, bọn họ rất tức giận.
Bọn hắn vất vả lắm mới lừa được nhóm tiểu sư muội đến Thao Thiết Cốc hẹn hò, kết quả không cua được người nào lại bị một tên tiểu bạch kiểm hấp dẫn đi mất, đó là mất nhiều hơn được nha, thật sự khiến người ta tức muốn chết mà.
- Chỉ là một tên tiểu bạch kiểm thôi, trông kĩ cửa nhà ngươi đi!
Một nam đệ tử liếc mắt nhìn Sở Trường Sinh một cái, lạnh lùng nói.
Hắn ta không có cách nào cảm nhận được tu vi của Sở Trường Sinh, nhưng nhìn còn trẻ mà sắc mặt tái nhợt như vậy, chắc chắn sẽ không mạnh hơn bao nhiêu.
Nếu không phải trong Thao Thiết Cốc còn có sinh linh Minh Khư, có khả năng sớm đã bị tiêu diệt, những đệ tử thánh địa này ngoại trừ sự sợ hãi với sinh linh Minh Khư, thì đối với những người hoặc vật khác đều không chút quan tâm.
Sở Trường Sinh hất cằm lên, gương mặt rực rỡ như phản chiếu ánh sáng.
Sở Trường Sinh nhếch khóe môi nở nụ cười xấu xa, nụ cười này khiến cho các nam đệ tử Thánh Địa nhìn mà lạnh cả người, còn các nữ đệ tử lại mặt mày đỏ bừng.
Vài nam đệ tử hùng hổ bước vào trong tửu lâu.
Vừa bước vào tửu lâu, bầu không khí cuồng nhiệt sục sôi ngất trời khiến cho các đệ tử thánh địa kinh ngạc.
Hương thơm trong không khí vô thức khuấy động vị giác của bọn hắn, khiến cho bọn hắn cảm thấy từng tế bào trong cơ thể dường như đang run rẩy.
Thơm quá!
Các đệ tử của thánh địa đều kinh ngạc, ngay sau đó, ánh mắt bọn họ lóe lên tia sáng.
- Nhìn đi sư huynh, ở đó chỉ có một người!
Một nữ đệ tử của thánh địa chỉ vào một cái bàn ở phía xa, nhanh chóng nói.
Ở đó, một người đàn ông mặc áo hở ngực đang ăn uống, miệng đầy dầu mỡ, vẻ mặt hào hứng.
Vừa nhét thức ăn thơm nức mũi vào miệng, vừa uống rượu trong ống trúc, dáng vẻ vô cùng tự nhiên, phóng khoáng.
Rất nhiều người đang nhìn đều muốn bùng nổ vị giác.
Các vị trí khác đều đã có người ngồi, chỉ chỗ đó là có duy nhất một người.
Đôi mắt của những đệ tử thánh địa này hơi sáng lên, bọn họ bước tới trước bàn.
- Các hạ, có thể nhường chỗ cho bọn ta được không?
Một đệ tử thánh địa cởi bỏ trường kiếm trên lưng, vung tay lên, đặt lên trên bàn ăn.
Văn Nhân Thượng sững sờ ngẩng đầu, trên mặt hắn ta còn vương vài hạt cơm rang trứng, hương thơm lan tỏa, phối hợp với vẻ mặt mờ mịt, trông còn có chút đáng yêu.
- Tại sao phải nhường vị trí cho ngươi, không thấy ta đang ăn cơm sao?
Văn Nhân Thượng uống ùng ục vài ngụm rượu vào miệng, sau đó đùa giỡn nói.
Nhìn thoáng qua hắn ta đã nhận ra những đệ tử thánh địa này, không ngờ tửu lâu của Bộ lão bản lại thu hút những đệ tử thánh địa nhanh như vậy.
Vì vậy hắn ta có chút suy ngẫm, những đệ tử thánh địa này khó hầu hạ như thế nào, là một người mở tửu lâu, Văn Nhân Thượng vẫn biết rất rõ.
Trong tửu lâu, vẻ mặt u Dương Trầm Phong và những người khác hơi trầm xuống, lạnh lùng hẳn đi.
Tiếp theo phải xem Bộ lão bản đối phó như thế nào, đám đệ tử thánh địa này quả thực làm cho người ta rất đau đầu.
Bang!
- Lão tử nói ngươi cút, ngươi cứ cút đi! Ngươi nói nhảm nhiều như vậy làm gì?
Một đệ tử thánh địa có vẻ ngoài thô thiển vỗ bàn một cái, miệng gầm lên một tiếng giận dữ.
Văn Nhân Thượng còn đang muốn uống một ngụm rượu trong ống trúc đặt trên bàn ăn, lại bị một cái vỗ bàn này làm cho ống trúc đổ xuống, rượu chảy hết ra ngoài.
Mùi rượu nồng đậm khuếch tán ra, ánh mắt Văn Nhân Thượng chợt lạnh.
Ngươi có thể đánh ta, nhưng ngươi không thể hất đổ rượu của ta!
Tửu lâu lập tức trở nên yên tĩnh, ánh mắt của rất nhiều người đều đổ dồn về nơi những đệ tử thánh địa.
Mọi người nín thở, cảm thấy thật đau đầu với những đệ tử thánh địa này.
- Tiểu U, mang thức ăn lên.
Một thanh âm nhàn nhạt vang lên từ phòng bếp, lúc sau, ở cửa sổ phòng bếp, một món ăn được đặt trên đó.
Tiểu U lạnh nhạt lững thững đi tới, bưng đồ ăn đi tới đặt trước mặt người đã gọi món.
Người nọ vội mỉm cười cảm ơn.
Không khí của tửu lâu cũng đột nhiên khôi phục, náo nhiệt trở lại.
Đệ tử thánh địa kia nhìn xung quanh, thấy biểu hiện của mọi người, hắn ta lại cười khẩy một tiếng.
Đám gà yếu ớt trong Thao Thiết Cốc này, quả nhiên không dám phản kháng.
Bang!
Thấy Văn Nhân Thượng vẫn ngồi yên không nhúc nhích, đệ tử Thánh Địa tức giận, hơi thở phì phò, hắn ta lại vỗ một cái lên bàn.
Lần thứ hai, cái bàn kia lại bị đập cho rung lên.
Hơi thở của cường giả thánh địa này bộc phát ra, trên đầu hắn ta ngưng tụ một tầng hồn thê, đích thực là một vị Thần Hồn Cảnh.
Tu vi này cũng đã được coi là hàng đầu trong số những đệ tử thánh địa ở đây.
Đây cũng chính là chỗ dựa của những đệ tử này.
Một lần nữa vỗ xuống.
Cả tửu lâu lại lần nữa trở nên yên lặng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận