Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 2862: Câu chuyện tình yêu của Nhĩ Ha (2)

Notice: Undefined offset: 211
Từ dòng máu tươi đó, Bộ Phương cảm nhận được một luồng tuyệt vọng và bi thương.
Hừm… Có vẻ khá bi thảm.
Tiểu Bạch giẫm chân xuống, với một tiếng nổ “bùm”, mặt đất sụp đổ, dấu chân đó lập tức biến mất.
Thân thể Tiểu Bạch cứng đờ giống như một đứa trẻ vừa làm sai chuyện, nó có chút tay chân luống cuống mà gãi cái đầu tròn vo, đôi mắt cơ giới sáng lên bất định.
Khoé miêng Bộ Phương giật giật, như thể đang cười nhẹ.
- Ngươi ở dưới đây, ta đi lên xem một chút.
Bộ Phương nói.
Nói xong, hắn chắp tay ra sau lưng rồi đi về phía bóng dáng đang quỳ trên sườn đồi kia.
Lòng bàn tay như rẻ quạt của Tiểu Bạch vỗ vào ngực, khoanh chân mà ngồi trên mặt đất, ngẩng đầu nhìn trời.
Bộ Phương chắp tay ra sau lưng, đi đến trước mặt Minh Vương Nhĩ Ha.
Hắn lật tay lại.
Một thanh que cay tràn đầy linh khí lập tức hiện lên.
Minh Vương Nhĩ Ha quỳ trên mặt đất, bộ dạng khá thê thảm.
Bộ Phương đưa que cay cho hắn ta.
Minh Vương Nhĩ Ha ngẩng đầu nhìn Bộ Phương với ánh mắt đỏ ngầu đầy tang thương, trong mắt tràn đầy tia máu.
- Ngươi đến rồi.
Minh Vương Nhĩ Ha nói.
Giọng nói của hắn ta khiến Bộ Phương sững sờ, loại tang thương đó, loại lạnh lẽo thấu xương đó khiến Bộ Phương phải cau mày lại.
Đây vẫn là Minh Vương Nhĩ Ha sao?
Hắn ta đã trải qua những gì mà trở nên như thế này…
Minh Vương Nhĩ Ha liếc nhìn que cay trên tay Bộ Phương mà do dự một lúc, nhưng lại không nhận.
Chủ yếu là tay của hắn ta không thể nhấc lên được nữa.
Bộ Phương lấy một chiếc Bánh Bao Hàu Sữa Chiên ra và đưa nó cho Minh Vương Nhĩ Ha.
Ừng ực…
Ăn Bánh Bao Hầu Sữa Chiên, Minh Vương Nhĩ Ha lập tức khạc ra một búng máu.
Ở vết thương đó, Pháp Tắc Chi Lực kinh khủng đang tung hoành…
- Hả? Vết thương của ngươi…
Ánh mắt của Bộ Phương ngưng trọng lại, hắn giơ tay lên chạm vào cánh tay không có khả năng nâng lên của Minh Vương Nhĩ Ha .
Bùm!
Dường như Bộ Phương cảm nhận được một đôi mắt từ cõi vĩnh hằng đang nhìn chằm chằm vào mình.
- Thiên Thần Chi Lực?
Bộ Phương cau mày, thần lực trong cơ thể cuồn cuộn trào ra.
Thiên Thần Chi Lực đó tựa như một sợi dây xích quấn lấy thân thể của Minh Vương Nhĩ Ha, không ngừng phá hủy thân thể của hắn ta.
Lúc này, lực sinh mệnh trong cơ thể Minh Vương Nhĩ Ha gần như đã cạn kiệt, phải biết rằng Minh Vương Nhĩ Ha đã lĩnh ngộ được Pháp Tắc Sinh Mệnh đó.
Phù phù!
Mặc dù Thiên Thần Chi Lực đó rất mạnh, nhưng dưới tác động từ thần lực của Bộ Phương thì vẫn vỡ ra thành từng mảnh.
Cánh tay của Minh Vương Nhĩ Ha đã khôi phục lại, nhưng sự tang thương khắp người vẫn không hề giảm bớt.
Đây là vết thương tâm hồn, Bộ Phương cũng không có cách nào khôi phục được.
Bộ Phương ngồi cạnh Minh Vương Nhĩ Ha.
Sau khi ăn Bánh Bao Hàu Sữa Chiên xong, tình trạng của Minh Vương Nhĩ Ha đã tốt hơn rất nhiều, ít nhất là không nhếch nhác nữa rồi.
Chuyền một cây que cay cho Minh Vương Nhĩ Ha.
Bộ Phương cầm lấy một thanh que cay rồi ngậm trong miệng.
- Đã xảy ra chuyện gì, nói cho ta nghe thử... Hiếm thấy ngươi tuyệt vọng như vậy.
Minh Vương Nhĩ Ha cũng ngậm lấy một thanh que cay, rút ra đẩy vào thật sâu một hồi, vẫn là hương vị quen thuộc làm cho hắn ta cảm động.
- Ta đã giúp ngươi sống lại rồi, có thời gian thì đi thăm hắn ta một chút đi.
Bộ Phương nói.
Thân thể Minh Vương Nhĩ Ha đột nhiên run lên, thật lâu sau mới nói:
- Cám ơn.
Lời cảm ơn này nặng nề và biết ơn không thể giải thích được.
Bộ Phương nhướng mày ngạc nhiên.
- Ngươi bị sao vậy, sao lại có sức mạnh của Thiên Thần đang tra tấn cơ thể ngươi chứ?
Bộ Phương nói.
Hai ngón tay của Minh Vương Nhĩ Ha kẹp thanh que cay, hắn ta hít thật sâu, cả người tang thương hơn nhiều.
- Hỏi thế gian tình là gì, mà đôi lứa hẹn thề sống chết…
Minh Vương Nhĩ Ha xúc động nói.
Khóe miệng Bộ Phương co giật, hắn liếc xéo Minh Vương Nhĩ Ha một cái.
- Nói tiếng người.
Minh Vương Nhĩ Ha trợn trắng mắt nhìn Bộ Phương.
- Đầu đất nhà ngươi thì hiểu cái gì?
- Haha.
Bộ Phương ngoài cười nhưng trong không cười và co rút khóe miệng.
Minh Vương Nhĩ Ha phớt lờ tiếng cười chế nhạo của Bộ Phương.
Dường như hắn ta đang chìm vào trong ký ức.
Một nụ cười dịu dàng và hạnh phúc hiện ra trên khuôn mặt của hắn ta.
Nụ cười đó khiến Bộ Phương không nhịn được mà sởn gai ốc.
Bộ Phương có thể đoán ra được tên nhóc này đã làm chuyện gì đó ghê gớm lắm nè.
- Ngươi có muốn nghe chuyện của ta không?
Minh Vương Nhĩ Ha mỉm cười với những thăng trầm của cuộc đời, hắn ta đưa que cay vào miệng và nhìn Bộ Phương thật sâu.
Khuôn mặt của Bộ Phương không chút biểu cảm.
Tay hắn run lên.
Một vò rượu Thần bỗng nhiên nổi lên.
Hắn Tựư rót cho mình một ly, nhấp một ngụm rồi nhìn Minh Vương Nhĩ Ha
- Vừa hay ngươi có chuyện và ta có rượu, ngươi nói đi.
Ngay lập tức, Minh Vương Nhĩ Ha nhìn Bộ Phương mà cười vui vẻ, thật vui khi có người lắng nghe câu chuyện của mình.
- Sau khi ngươi và Cẩu gia rời đi, ta đã bắt đầu du ngoạn khắp vũ trụ... sau đó ta gặp một nữ tử.
Trên sườn đồi, Tiểu Bạch cũng lắng nghe rất chăm chú.
Bộ Phương nhấp một ngụm rượu, dường như đó là một câu chuyện tình rất đẹp…
- Ở đây, ta lược bỏ qua một nghìn từ giúp ngươi…
Bộ Phương:
- …
Nhĩ Ha thở dài một tiếng, ánh mắt dần trở nên buồn bã.
- Cuối cùng... nàng ấy nói với ta rằng nàng ấy là con gái của Thiên Thần, đi ra ngoài du ngoạn nhân gian…
- Sau đó thì sao?
Bộ Phương bị sốc.
Minh Vương Nhĩ Ha nhìn Bộ Phương đầy buồn bã
- Hỏi thế gian tình là gì, mà đôi lứa hẹn thề sống chết…
Khóe miệng Bộ Phương giật giật
- Nói tiếng người đi.
Minh Vương Nhĩ Ha đột nhiên mím miệng.
- Sau đó… ta đã ngủ cùng nàng ấy.
Bộ Phương
- …
- Thiên Thần xuất hiện mang nàng ấy đi, ta liều mạng ngăn cản, rồi bị đánh cho bị trọng nặng không còn sức phản kháng…
Minh Vương Nhĩ Ha thở ra một hơi.
Khoé miệng Bộ Phương giật giật... Câu chuyện này thật sự rất kích thích.
Dám ngủ với nữ nhi của Thiên Thần, không hổ là nhi tử của Minh Vương Thiên Tàng…
- Ngươi chưa chết đã là may mắn lắm rồi.
Bộ Phương nói.
- Không... vị Thiên Thần đó đã ra một cú đấm từ trong Hỗn Độn, cú đấm đó chắc chắn đã hạ sát thủ rồi. Không hiểu sao ta lại không chết nữa...
Ánh mắt của Minh Vương Nhĩ Ha đã sâu sắc và tràn đầy bể dâu của cuộc đời.
- Có lẽ là vì ta đẹp trai.
Bộ Phương trợn trắng mắt.
- Đó là vị Thiên Thần nào... Trên đời này hẳn là có ít Thiên Thần có thể ra tay lắm…
Bộ Phương hỏi.
Minh Vương Nhĩ Ha thở phào nhẹ nhõm, trong mắt hắn ta chợt lóe lên, uất ức và không cam lòng.
- Ta biết rồi... hắn ta tự xưng là... Thiên Thần Luân Hồi!
Bạn cần đăng nhập để bình luận