Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 1417: Khảo hạch đặc đẳng đầu bếp (1)

Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Đây là một nam tử mặc bộ trường bào màu vàng kim, chân đi giày Giao Long, trên đầu đội Tử Kim Quan, khuôn mặt trắng nõn, nhưng bên trong đôi mắt lại tỏa ra sự ngoan độc, khiến cho người ta phải sợ hãi.
Người này chính là thiếu gia Đồng gia thế gia của Tiên Thành, Đồng Trình.
Một người đã đạt tới cảnh giới Nhất Phẩm Tiên Trù, có địa vị cao quý trong toàn bộ Tiên Thành.
Địa vị của Tiên Trù, mặc kệ là người ở đâu, đều vô cùng cao quý.
Một tay Đông Trình vuốt ve viên Ngọc Châu ở trong lòng bàn tay, thản nhiên nhìn thoáng qua ba vị cường giả đang quỳ sát ở ngoài cửa vô cùng chật vật.
- Không phải ta đã bảo các ngươi phải đánh gãy tay gãy chân người đó đem về đây hay sao?
Ba vị cường giả nhất thời ngoảnh mặt sang nhìn nhau, cả người đều toát ra vẻ bất đắc dĩ.
Bọn họ mang tin tức chi tiết bẩm báo với Đồng Trình, hơn nữa ngay cả việc quần áo của bọn họ bị một con khôi lỗi lột sạch cũng đều không kiêng dè mà nói hết ra.
Bẩm báo xong, bọn họ lại cúi đầu xuống, không hề nói gì nữa.
- Các ngươi thật đúng là có bản lĩnh đấy... Ba vị cường giả bậc bát đạo thần hỏa của Thần Linh Cảnh, kết hợp với Bôn Lôi Long Mã, thế mà chỉ có một con khôi lỗi cũng không giải quyết được...
Đồng Trình vuốt ve Ngọc Châu cười lạnh.
- Nhưng mà, đến từ Hạ Giới, lại có con khôi lỗi cường đại như vậy, đánh cho ba người các ngươi đều không chống đỡ nổi... Xem ra đây chính là một khối Địa Tiên Khôi, ngược lại bổn thiếu gia rất muốn mở mang kiến thức một chút với khối Địa Tiên Khôi này đấy.
Khóe miệng của Đồng Trình nhếch lên một cái, lộ ra một nụ cười.
Phía trên bàn tay bỗng nhiên phát ra một luồng năng lượng, khiến Ngọc Châu đang cầm trong tay bị bóp vỡ nát.
...
Hiên Viên Hạ Huệ thở ra một hơi thật dài, Thái Đao đen nhánh cầm trong tay nặng nề chỉ có thể nện xuống, "oanh" một tiếng khiến một bàn đồ ăn kia đều bị vỡ nát.
Nghe được tiếng động lớn Hiên Viên Tuyền ngay lập tức chạy nhanh từ ngoài cửa vào bên trong.
Dường như lo lắng Hiên Viên Hạ Huệ xảy ra chuyện gì.
Nhìn bộ dáng của Hiên Viên Hạ Huệ rồi thở phào một hơi.
- Đại ca, huynh không sao chứ?
Hiên Viên Tuyền cẩn thận từng li từng tí nhìn ra phía xa thở phì phò, trên trán Hiên Viên Hạ Huệ vã ra đầy mồ hôi, hỏi:
Hiên Viên Hạ Huệ mở mắt ra, ánh mắt cưng chiều liếc nhìn Hiên Viên Tuyền một cái, hắn ta lắc lắc hai cánh tay, lại thở dài ra một hơi.
- Nha đầu ngốc, ca có thể có chuyện gì...
- Vậy là tốt rồi... Ca, huynh cũng đừng nóng vội, từ đặc đẳng đầu bếp để tiến vào Tiên Trù vô cùng khó, chúng ta cứ từ từ, đi từng bước từng bước.
Hiên Viên Tuyền nói.
Hiên Viên Hạ Huệ nhìn bộ dáng muội muội của mình đang nói đạo lý rõ ràng, bỗng nhiên híp mắt lại, sờ lên cằm.
- Cái gì mà tiến hành theo chất lượng, ngày mai... Chúng ta liền đi đến Tiên Trù Các khảo hạch Tiên Trù tư cách...
Hiên Viên Tuyền muốn nói cái gì đó, thế nhưng nghe được lời nói của Hiên Viên Hạ Huệ, nhất thời lời nói trong miệng bị nghẹn lại.
Nàng ta nhìn chằm chằm vào Hiên Viên Hạ Huệ, há miệng thở dốc, đến nửa ngày cũng không nói nên lời.
Một lúc lâu sau đó, nữ nhân này bỗng nhiên hưng phấn giống như là muốn từ trên mặt đất nhảy dựng lên.
- Ca! Huynh đây là đã nắm chắc rồi sao? Đột phá rồi phải không?
- À... Đột phá thì không có, nhưng thật ra cũng có phần chắc chắn.
Hiên Viên Hạ Huệ, híp mắt lại.
Cảm xúc ở trong lòng dâng trào, thành tựu Tiên Trù, cuối cùng thì hắn ta cũng chạm đến được.
Lúc này đây, nhất định hắn ta phải làm cả Tiên Thành khiếp sợ!
Dù sao thì đã lâu rồi trong Tiên Thành không có Tiên Trù mới nào được sinh ra.
...
Tiên Trù Các đóng cửa.
Bộ Phương cũng kết thúc việc buôn bán.
Trong lúc vừa kết thúc việc buôn bán, Bộ Phương cũng đem tin tức ngừng kinh doanh thông báo cho nhiều thực khách, nói rõ ràng nguyên nhân.
Các thực khách đều vô cùng vui sướng, Bộ lão bản như vậy là dự định mở nhà hàng hay sao?
Nói như vậy thì bọn họ không cần phải nơm nớp lo sợ khi ăn mỹ thực ở bên đường nữa rồi...
Nhưng mà, Bộ lão bản rất nhiều tự tin đấy, muốn mở tiệm bên trong Tiên Thành, phải đạt được chứng nhận đặc đẳng đầu bếp, Bộ lão bản có thể đạt được đặc đẳng đầu bếp hay sao?
Tuy rằng nồi lẩu và Tôm Huyết Long Cay đều là những món ăn có hương vị vô cùng ngon.
Nhưng về độ khó bên trên của đồ ăn, so sánh với đồ ăn do đặc đẳng đầu bếp nấu thì vẫn kém hơn.
Bộ Phương cũng không giải thích thêm cái gì, trên thực tế, hắn cũng không cần giải thích.
Đối với kỹ năng nấu nướng của mình hắn rất có lòng tin.
Bảo đảm không chính xác... Hắn còn dự định trùng kích Tiên Tru đấy.
Thu dọn quầy hàng xong, mang theo Tiểu U và Minh Vương đang cười quay về bên trong khách điếm.
Cẩu gia vẫn như lúc trước nằm rạp trên mặt đất mà ngáy o o, hình như lúc nào cũng ngủ không đủ.
Nha đầu Tiểu Hoa này, lại còn ỷ lại ở bên cạnh người của Cẩu gia, cũng ôm cái đuôi của Cẩu gia để nghỉ ngơi.
Hắc Long Vương thì ngồi trên một cái ghế ở đằng xa, thỉnh thoảng cũng liếc mắt về phía của Tiểu Hoa, dù sao thì đây cũng là con gái của chính mình mà, kết quả nó lại ỷ vào một con chó, trong lòng bị nghẹn khó khăn mà hô hấp.
Bộ Phương trở về, làm cho Tiểu Hoa đang ngủ cũng tỉnh lại.
Bởi vì Bộ Phương trở về, cũng có nghĩa là có đồ ăn ngon.
Nồi lẩu ngày hôm qua vẫn làm cho con bé chưa thật sự thỏa mãn, không biết hôm nay có món gì ngon để ăn đây...
Mà Bộ Phương cũng không phụ sự hy vọng của mọi người, sau khi trở về, lại bắt đầu bận rộn việc nấu nướng.
Đêm tối buông xuống.
Ở chỗ cửa sổ của khách điếm, nhiệt khí cuồn cuộn lại một lần nữa tỏa ra ngoài, cùng với đó là mùi thơm ngào ngạt của đồ ăn...
Mặc dù rõ ràng ngày mai là ngày đặc đẳng đầu bếp khảo hạch, nhưng Bộ Phương không có chút để ý và lo lắng nào.
Sau khi cơm no rượu say, Bộ Phương lên giường nằm dài ra ngủ một giấc.
Bên trong căn phòng, vô cũng yên lặng.
...
Ngày hôm sau.
Nắng lên ba sào.
Bộ Phương rời khỏi giường, sau khi giãn gân cốt một cái, làm một phần cơm chiên trứng cho no bụng, làm cho Cẩu gia một phần sườn xào chua ngọt, sau đó thu dọn đồ đạc, đi ra ngoài.
Hắn đã đồng ý với Mục Lưu Nhi hôm nay sẽ đi đến Tiên Trù Các chứng nhận khảo hạch đặc đẳng đầu bếp.
Đặc đẳng đầu bếp bên trong Tiên Thành không hề ít, nhưng để so sánh với Tiên Trù thì vẫn nhiều hơn.
Trở thành đặc đẳng đầu bếp có thể mở tiệm ở bên ngoài Tiên Thành, trở thành Tiên Trù sẽ đạt được tư cách mở tiệm ở bên trong.
Đây chính là vinh quang cao quý nhất.
Tiên Trù, đó chính là cảnh giới mà rất nhiều đầu bếp ước mơ tha thiết.
Tất nhiên, Bộ Phương không nghĩ nhiều như thế.
Đi bộ trên một con đường dài, Bộ Phương đi thẳng theo ngã tư đường, đi về phía vị trí của Tiên Trù Các.
Ở phía đối diện Tiên Trù Các mở quầy hàng mấy ngày, không ít người đối với Bộ Phương cũng đã khá quen thuộc, đều chào hỏi với Bộ Phương.
Bộ Phương cũng gật đầu đáp lại.
Đi tới cửa của Tiên Trù Các, Mục Lưu Nhi đã đứng ở cửa đợi từ lâu.
- Cuối cùng cũng đến, chờ ngươi thật lâu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận