Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 1511: Cẩu Gia, ngươi là thần tượng của ta! (1)

Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Âm thanh ôn hòa mà tràn ngập từ tính nở rộ ra ở trong hư không, vang vọng khắp nơi khiến mỗi người đang ở đây đều không nhịn được mà ngẩng đầu lên nhìn qua.
Kim Giác nhăn mày lại, giống như không hiểu còn có ai có thể đến trợ giúp Minh Vương Nhĩ Cáp.
Năm món thần khí ở trong hư không đang di chuyển, không ngừng bộc phát ra ánh sáng và năng lượng nồng đậm. Những năng lượng này buông xuống, đánh vào phế tích bên trong mặt đất.
Quyền trượng chi nhãn xem như là đứng đầu năm món thần khí, uy năng cực kỳ cường hãn. Ngục Chủ Ứng Long cũng nhờ cái quyền trượng này mà bắn ra ý niệm.
Nhưng mà một vuốt chó ở trên không, trong nháy mắt đã đập vỡ nát đôi mắt kia.
Điều này khiến Kim Giác và Lạc Cơ đều vô cùng sợ hãi và kinh ngạc, giống như hoàn toàn không ngờ được người ra tay lại có thể cường hãn như vậy…
Chờ chút… người xuất thủ… không phải con người!
Lạc Cơ và Kim Giác nhìn sang, đôi mắt nhất thời co rụt lại. Đó là một con chó mập, mỡ toàn thân đang rung rinh, lông đen nhánh, trong đôi mắt ngập tràn sự đáng sợ. Bên cạnh con chó mập kia có một người đầu trọc đang đứng.
Là người đầu trọc kia ra tay? Không thể nào…
Khí tức trên người hắn quá yếu, nếu để cho người đầu trọc kia đánh Kim Giác thì hắn mảy may không bị rung chuyển gì. Cho nên người ra tay chắc chắn không phải người đầu trọc kia…
Vậy… là con chó kia sao?
Cẩu Gia nện bước chân mèo, chậm rãi dạo bước trong hư không.
Hắc Long Vương ngẩng đầu, thân hình như đạn pháo buông xuống, rơi vào bên cạnh thuyền U Minh.
- Khuê nữ à! Hù chết cha rồi… con chó đen kia con mẹ nó có bệnh!
Hắc Long Vương mặt đầy nước mắt nước mũi, chuyện xảy ra thình lình như vậy có thể khiến hắn sợ hãi. Quan trọng là… xuyên qua hư không, con chó đen kia đột nhiên giơ một trảo ra, còn chửi một câu con rồng thối.
Hắc Long Vương hoảng sợ tưởng con chó kia muốn làm thịt hắn, muốn làm thịt rồng xào chua ngọt!
Tiểu Hoa chớp chớp mắt rắn tam hoa, liếc nhìn Hắc Long Vương, trong đôi mắt có vẻ đồng tình.
Đôi mắt đen nhánh của Tiểu U di chuyển, rơi vào trên thân Hắc Long Vương.
- Im miệng! Yên lặng!
Hắc Long Vương ngẩn ngơ, miệng nhất thời đóng chặt, không dám nói một lời. Nữ nhân táo bạo này!
Ở phía xa.
Kim Giác và Lạc Cơ nhìn thẳng lên Cẩu Gia ở trên cao. Đột nhiên, đôi mắt Kim Giác nhất thời co rụt lại, hít sâu một hơi, có vẻ như đã nhận ra Cẩu Gia.
Sau khi Kim Giác nhận ra Cẩu Gia, Lạc Cơ cũng hét lên một tiếng, hai chân đạp mạnh trong hư không.
- A! Là nó là nó!
Trong đôi mắt hoảng sợ của Lạc Cơ còn toát lên vẻ vui mừng, giống như ánh mắt nhìn thấy thần tượng.
Trước ngực Kim Giác cũng chập trùng kịch liệt, ngay sau đó cả người căng lên như gặp đại địch, tay run một cái. Thi Quỷ Phong Hồn Phiến ở nơi xa bay vào tay hắn, bị hắn nắm chặt. Minh Khí trên người hắn cuộn lên, khí tức ngưng trệ vô cùng.
Lạc Cơ cũng khẽ vẫy tay, Lưỡi Hái Tử Thần tới tay bỗng nhiên vung lên, hư không nhất thời không ngừng bị chém cho vỡ nát.
- Các ngươi… muốn ra tay?
Cẩu Gia nện bước chân uyển chuyển, từ tốn nói.
Thân hình của Cẩu Gia không ngừng đáp xuống, Kim Giác và Lạc Cơ càng thêm khẩn trương.
Khó trách có thể dùng một móng vuốt đập tan ý niệm của Ứng Long đại nhân, không ngờ con chó này lại ra tay.
Con chó này… là truyền thuyết của địa ngục!
Trong truyền thuyết, có thể cùng lão Minh Vương đại chiến địa ngục!
- Đại nhân… không ngờ có thể gặp ngươi ở đây. Ra tay với đại nhân, chúng ta không dám.
Kim Giác thở ra một hơi thật dài, nói ra.
Cẩu Gia quay đầu nhìn hắn.
- Đại nhân! Có thể cho ta một cọng lông chó của ngươi không! Ta là người hâm mộ trung thành của ngươi đó!
Trong mắt Lạc Cơ phát ra từng ngôi sao nhỏ, vô cùng hưng phấn mà nói ra.
Khóe miệng Kim Giác nhất thời co lại. Nữ nhân này… đúng là không đáng tin. Bây giờ là lúc muốn lông chó à? Bây giờ là lúc gặp thần tượng à?
- Cho dù là đại nhân… thì chúng ta cũng phải tuân theo lệnh mà làm việc, cho nên mong đại nhân thông cảm cho chúng ta.
Kim Giác nói ra, ánh mắt gắt gao nhìn Cẩu Gia.
- Chúng ta phải mang Minh Vương Nhĩ Cáp về, thân là chi chủ Minh Khư, thân thể không được phép tự tiện rời khỏi Địa Ngục.
- Còn có U Minh Nữ… chúng ta cũng phải dẫn về, đại nhân cũng hiểu sau khi lão Minh Vương thất thế, lời nguyền rủa trên thân U Minh Nữ rất đáng sợ!
Lạc Cơ khiên Lưỡi Hái Tử Thần, miệng há mở, đôi mắt lấp lóe.
- Cẩu Gia đại nhân, Lạc Cơ chân thành hỏi ngài, có thể cho ta xin một cọng lông chó không! Xin hãy tin tưởng Lạc Cơ, Lạc Cơ thực sự là ngươi hâm mộ trung thành nhất của ngươi!
Lạc Cơ nói ra.
Kim Giác nhìn chằm chằm Lạc Cơ, nữ nhân này muốn gây sự à! Bây giờ điều quan trọng là lông chó ư? Đang cần phải tìm cách để dẫn Minh Vương về cơ mà.
- Ô… các ngươi muốn dẫn Minh Vương về, U Minh Nữ các ngươi cũng muốn dẫn về, còn muốn xin một lông chó của Cẩu Gia ta đây…
Cẩu Gia lật mắt, nhàn nhạt nhìn Lạc Cơ và Kim Giác.
- Cẩu Gia tới chỗ này… có làm được gì? Vượt ngàn dặm đưa lông chó?
Kim Giác nhất thời trì trệ.
- Đại… đại nhân… ngài có ý gì?
- Ý ta chẳng phải rất rõ sao, Cẩu Gia ta hôm nay cũng đến đây để gây chuyện đấy.
Cẩu Gia nói ra.
Tiếng nói vang vọng, toàn bộ không gian giường như trở nên yên tĩnh lại.
Mắt rắn tam hoa của Tiểu Hoa sáng lên, vô cùng hưng phấn. Cẩu Gia đúng là Cẩu Gia, bá đạo!
Đôi mắt của Tiểu U cũng hơi nheo lại. Lúc trước Cẩu Gia đã nhắc nhở nàng đừng tới di tích này, Tiểu U còn không nghe theo. Khi Ngục Chủ xuất hiện, Tiểu U mới biết đã muộn. Cứ nghĩ Cẩu Gia sẽ không ra tay, không ngờ Cẩu Gia vẫn xuất hiện… Cẩu Gia đúng thật là một con chó ngoan khẩu thị tâm phi!
- Oa! Sao đại nhân lại đẹp trai như vậy!
Lạc Cơ đỡ lấy mặt nhỏ của mình, cả người xấu hổ đứng trong hư không.
- Đã như vậy… thì chỉ có thể… chiến!
Sắc mặt Kim Giác nghiêm túc, nắm lấy Thi Quỷ Phong Hồn Phiến, thở ra một hơi thật dài.
- Chiến?
Miệng chó của Cẩu Gia kéo lên một cái.
Lạc Cơ cũng nghi hoặc liếc nhìn Kim Giác một chút.
- Ngươi bị ngốc à? Sao ngươi có thể động thủ với đại nhân? Ngươi muốn đánh thần tượng của ta, ngươi còn có lương tâm không?
Kim Giác thật sự muốn một đao chém chết nữ nhân này. Đồng đội gì ngu xuẩn như heo!
Uỳnh…
Bạn cần đăng nhập để bình luận