Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 1174: Bản Vương que cay… nhìn ngươi (2)

Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Khoảng không bị đóng lại, linh hồn còn sót lại của Ma Dạ cũng biến mất một cách hoàn toàn…
Cái gọi là luân hồi, không biết là loại tra tấn gì nhưng ít nhất làm Ma Dạ… rất sợ hãi.
Cường giả tộc Ma Nhãn đơn giản không nghĩ đến chuyện Minh Vương Nhĩ Ha lại dám hung hãn trước mặt hắn ta.
Hắn ta ngồi trên tam nhãn Cuồng Sư xuất hiện, Minh Vương thế mà lại dám tiếp tục ra tay, sự xuất hiện của khe hở giữa không trung đều là sự ngoài ý muốn của hắn ta.
Linh hồn còn sót lại đã bị nuốt chửng, điều đó có nghĩa là Ma Dạ lần này thật sự phải chết.
Không ai có thể cứu được nữa.
Một thiên tài của tộc Ma Nhãn cứ như vậy mà chết trước mắt hắn ta, việc này làm cường giả tộc Ma Nhãn càng thêm phẫn nộ.
Hai mắt trên trán hắn mở dọc ra, lộ ra ánh sáng rực rỡ.
“Ngươi...... Đáng chết!”
Trước đấy Ma Dạ dường như muốn nói gì với hắn ta, thế nhưng Ma Dạ còn chưa kể xong liền bị tên này chặn lại, không nghe tiếng cường giả tộc Ma Nhãn, lửa giận liền xuất hiện.
“Chết đi!”
Cường giả tộc Ma Nhãn đạp chân lên thân tam nhãn Cuồng Sư.
Lập tức sau đó, tam nhãn Cuồng Sư gầm lên, cơ thể bay lên không trung, liền bay nhanh hướng đến phía Minh Vương Nhĩ Ha.
Nó vừa mở miệng, liền có tiếng gầm của dã thú tràn đầy cưỡng chế vang lên, tiếng rống đinh tai nhức óc, làm cho tâm trí người ta run rẩy.
Minh Vương Nhĩ Ha hờ hững nhìn, ánh mắt của hắn ta lạnh lùng, vẻ mặt nghiêm nghị.
“Nhất Tộc Ma Nhãn… hừm!”
Thân thể chấn động.
Phía sau Minh Vương Nhĩ A bỗng nhiên xuất hiện một bóng ma khổng lồ. Bóng ma ấy rất lớn, cao đến mười thước, là bóng ma chân chính của Ma Thần. Áp lực ấy khiến cho thân thể cường giả Nhất Tộc Ma Nhãn cứng đờ.
Dáng vẻ hung hãn lúc đầu của tam nhãn Cuồng Sư lập tức biến thành một con mèo con mềm mại, quỳ gối trong không trung.
Áp lực kia làm nó… không dám động đậy.
Tình hình như thế nào?
Cường giả Nhất Tộc Ma Nhãn ngẩn ngơ.
Cái này là cái gì chứ?
Nơi này không phải Tiềm Long Đại Lục sao? Tại sao lại xuất hiện thứ này?
Minh Vương hờ hững nhìn, ngay sau đó, hắn ta giơ tay lên, chậm rãi đánh xuống một chưởng.
Minh khí quẩn quanh ngập trời, ngay sau đó rất nhanh biến thành một lòng bàn tay khổng lồ quái dị, đè xuống cường giả Nhất Tộc Ma Nhãn.
Ầm!
Mặt mũi cường giả Nhất Tộc Ma Nhãn tràn đầy sự kinh hãi cùng không cam lòng đối mặt với sự tức giận ngập trời của Minh Vương Nhĩ Ha. Nhưng hắn ta cũng không có biện pháp nào chống cự lại.
Một tiếng vang thật lớn.
Phía dưới một chưởng của Minh Vương Nhĩ Ha, hóa thành… tro bụi.
Tam nhãn Cuồng Sư nằm rạp trên mặt đất lạnh, run run, nó không dám động đậy chút nào. Vẻ dũng mãnh phi thường lúc trước đã sớm biến mất, không còn thấy gì nữa.
Cường giả tộc Ma Nhãn này vốn là tộc Ma Nhãn Đại Tế Tự chuẩn bị sau, chính là tính huống ba người Ma Dạ thất thủ có được triệu hoán ra hủy diệt sự tồn tại của Tinh La Thiên Bàn.
Chỉ cần Ma Dạ chết thì triệu hoán sẽ đến.
Chỉ e rằng Đại Tế Tự chính mình cũng không nghĩ được rằng sắp xếp này của hắn ta lại đem lại kết quả là hai mạng chết.
Minh Vương Nhĩ Ha đi từng bước chậm rãi, ngậm một căn Lạt Điều trong miệng, đi đến bên thân tam nhãn Cuồng Sư.
Hắn ta giơ tay lên, vỗ vỗ nhẹ nhàng, nhìn bộ dạng của tam nhãn Cuồng Sư một chút, rồi nhếch miệng cười một tiếng.
“Sư tử nhỏ à sư tử nhỏ, tiếp theo bản vương có thể có que cay nữa không… thì phụ thuộc vào ngươi rồi.”
Tam nhãn Cuồng Sư vô cùng kinh hãi, lông của nó khô quắt áp chặt vào thân.
Gió thổi phật lên, thổi tóc Minh Vương. Trên mặt hắn ta nở lên một nụ cười ôn hòa, sờ sờ vào đầu con sư tử.
Ma Dạ chết.
Trận chiến thảm họa của Thao Thiết Cốc lần này dường như được kết thúc một lần nữa, Thao Thiết Cốc lại được giữ lại tồn tại an toàn.
Tất cả mọi người nhìn thấy mây đen tan biến trên bầu trời, nhìn xem ánh mặt trời từ từ chiếu xuống. Trên mặt mọi người đều toát lên vẻ vui mừng như trút được gánh nặng, mặc dù ai cũng cảm nhận được bầu trời bây giờ dường như có chút khác lạ.
Bộ Phương khẽ nheo mày, cường giả tộc Ma Nhãn bị Minh Vương Nhĩ Ha tức giận dùng một tay ép chết, không có thời gian phản ứng lại, nhưng Bộ Phương cũng không quan tâm những việc ấy.
Ánh mắt của hắn dừng lại ở Thiên Cơ Thánh Nữ phía xa, cũng chính là Nghê Nhan.
Hắn ta chậm rãi bước đến, đi bến bên người Nghê Nhan.
Ánh mắt Tiểu Bạch lấp lóe, cùng đi theo sau lưng Bộ Phương.
Sắc mặt Nghê Nhan trắng bệnh, bên khóe miệng còn có chút máu tươi chảy xuống, nhìn qua cả người uể oải vô cùng, hơi thở dường như cũng trở nên yếu ớt, sinh khí đang trôi đi.
Nếu như không phải thỉnh thoảng bên trên cơ thể có tinh thần ánh sao lóe lên, Thiên Cơ Thánh Nữ Nghê Nhan có khả năng đã chết sớm.
“Lại là nàng…”
Ánh mắt Bộ Phương có chút phức tạp, không nghĩ là một vị người quen của Thanh Phong Đế Quốc.
“Hệ thống… liệu còn có thể cứu nàng ta không?” Bộ Phương cau mày, âm thầm hỏi hệ thống trong lòng.
Hệ thống cũng không trả lời gấp, im lặng một lúc mới vang lên âm thanh nghiêm túc.
“Không có cách nào đoán được, có thể sống hay chết… còn phải dựa vào ý chí cá nhân, còn sống thì có vô số cơ hội, chết thì… không có lời nào nói được.”
Hệ thống nói.
Bộ Phương lập tức im lặng, cái này nói cũng như không.
Bộ Phương muốn cứu Nghê Nhan vì đều là người quen, thế nhưng hệ thống dường như không có ý định cung cấp biện pháp.
“Bộ Phương thiếu niên…?”
Một tiếng gọi kêu lên.
Minh Vương Nhĩ Ha ngồi trên tam nhãn Cuồng Sư hạ xuống từ trên trời.
Hắn ta gượng cười nhìn Bộ Phương, vỗ vỗ bên thân to lớn của tam nhãn Cuồng Sư, nói : “Bộ Phương thiếu niên, ngươi nhìn bản vương mang đến cho ngươi cái gì, nguyên liệu nấu ăn thượng hạng…”
Bộ Phương liếc mắt hờ hững nhìn Minh Vương, Minh Vương Nhĩ Ha càng bị nhìn càng thấy bối rối
Bạn cần đăng nhập để bình luận