Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 1693: Mạc Tu… chết (1)

Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
- Tìm được ngươi rồi…
Trận pháp huyết sắc bị Địa Ngục Hỏa đốt cháy hầu như không còn, huyết sắc đầy trời lập tức biến mất không thấy đâu, ánh mặt trời buông xuống từ trên bầu trời, chiếu rọi đầy đất.
Đám Tiên Trù trốn trong góc đều cảm nhận được áp lực bao phủ trên người bọn họ đã biến mất trong nháy mắt.
Trên mặt mọi người đều toát ra vẻ sợ hãi lẫn vui mừng.
Sự bạo phát đột ngột của Cẩu gia hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của bọn họ.
Một chiêu đã đánh phá cả trận pháp huyết sắc.
Lúc nhìn thấy vẻ mặt ngơ ngác của tên Mạc Tu kia, trong lòng của mỗi người bọn họ lại âm thầm vui sướng.
Sắc mặt Mạc Tu đại biến.
Trận pháp… thế mà cứ bị phá như vậy?
Đó chính là trận pháp do cường giả Thánh Cảnh thiết lập đó, là trận pháp do cường giả Thánh Cảnh của Minh Trù Hắc Ám giới chế tác ra.
Vậy mà lại sụp đổ dưới một chiêu của Cẩu gia!
Trong lòng Mạc Tu dâng lên một cỗ cảm giác bất an.
Hắn phát hiện, hắn ở lại giữ chân con chó này dường như là một quyết định sai lầm đến cực điểm.
Hắn cho rằng có trận pháp của cường giả Thánh Cảnh trợ giúp thì đã có thể thay hắn ngăn trở con chó này rồi, để thủ hạ thành công giành lấy hạt giống Tiên Thụ.
Hiện tại, thủ hạ có giành được hạt giống Tiên Thụ hay không thì hắn không biết, điều hắn biết là… bản thân hắn có khả năng sắp bị chơi chết rồi.
Không còn trận pháp huyết sắc nữa.
Áp lực đáng sợ trên người Địa Ngục Khuyển kia lập tức ập đến.
Rầm rầm.
Hắc bào trên người Mạc Tu bay phất phới không ngừng, sắc mặt hắn ta trở nên cực kỳ khó coi.
Chạy!
Trong đầu hắn hiện ra suy nghĩ này.
Mạc Tu lập tức biến nó thành hành động.
Cơ thể vừa động đậy thì mặt đất đã nổ tung ngay lập tức, thân hình hắn phóng lên cao, thái đao huyết sắc xẹt qua hư không, muốn xé rách cả không trung, chui vào đó rồi chạy thoát.
Hắn cảm thấy nếu hắn mà còn không trốn…
Có thể sẽ không trốn thoát được.
Nhìn thấy Mạc Tu muốn chạy.
Ánh mắt đỏ thẫm của Cẩu gia lập tức phát ra quang hoa.
Ngay sau đó, hắn ta há to miệng.
Một tiếng chó sủa rung trời truyền đến.
Rầm!
Từng vòng gợn sóng vây lấy thân hình Cẩu gia làm trung tâm mà bắn phá ra, đánh mạnh lên cơ thể của Mạc Tu ở đằng kia.
Một chân Mạc Tu đã bước vào khe nứt trên hư không rồi.
Nhưng lại bị một tiếng chó tru này làm hắn chấn động ra lại.
- Cái này…
Sắc mặt Mạc Tu trắng bệch.
Hắn nhìn về phía xa xa, nơi đó, ánh mắt nghiền ngẫm của Địa Ngục Khuyển dừng trên người hắn ta.
- Thật vất vả mới tìm được ngươi… sao lại tính đi rồi?
Giọng nói tràn ngập từ tính của Cẩu gia vang vọng khắp không gian.
Mạc Tu cảm thấy dường như cả người hắn đều bị một bộ móng vuốt chó bắt lấy.
Hô hấp cũng trở nên cực kỳ khó khăn.
- Chết tiệt!
Mạc Tu nói.
Ngay sau đó, một con Hắc Cẩu với Địa Ngục Hỏa thiêu đốt cả người xuất trước mặt hắn.
Một bộ móng vuốt đánh về phía đầu hắn ta!
Rầm!
Một tiếng nổ lớn vang lên.
Cơ thể Mạc Tu bị đánh bay tựa như quả bóng cao su rồi rơi mạnh lên trên mặt đất.
Sự bạo phát to lớn làm cả đống phế tích của Tiên Trù Giới lại lõm xuống một lần nữa, hóa thành một hố sâu thật lớn.
Mạc Tu thất tha thất thểu đứng dậy từ bên trong.
Ầm ầm!
Cẩu gia hạ xuống, Địa Ngục Hỏa thiêu đốt trên cơ thể hắn ta, mặt đất tựa như đều bị đốt cháy mà bắt đầu hòa tan, có yên khí màu đen tràn ngập ra khắp không gian.
Ầm!!
Mạc Tu còn chưa đứng vững lại thì đã bị một móng vuốt của Cẩu gia đánh tới, Mạc Tu nâng cánh tay lên, muốn ngăn cản lại với vẻ khó khăn.
Nhưng vốn là không thể chống lại được lực lớn này.
Hắn cảm giác như xương cốt cả người đều vỡ tan tành dưới một đòn này.
Rầm rầm rầm!!
Thân hình hắn ta bị đánh bay đi, trên mặt đất bị chấn động thành một cái rồi lại một cái hố sâu.
Mạc Tu nổi giận!
Thân là Lân Trù thượng đẳng của Minh Trù Hắc Ám giới, sao hắn lại có thể chịu được sự khuất nhục như vậy chứ.
- Con chó nhà ngươi… đừng có mà quá đáng!
Mạc Tu quát lớn, khí kình đáng sợ trên người hắn bùng nổ ra, hắc bào rách nát.
Thái đao rơi vào trong tay, quét ngang ra.
Ngay lập tức hóa thành đao mang huyết sắc.
Đao mang quét ngang trời cao.
Dường như muốn xé rách cả bầu trời.
Nhưng sự phản kích của Mạc Tu cũng không có bất kỳ tác dụng gì.
Một móng vuốt hạ xuống.
Đao quang phản kích của Mạc Tu văng tung tóe từng mảnh.
Mạc Tu ngẩn ra.
Lần đầu tiên cảm nhận được sự khủng bố của Thánh Cảnh!
Rầm!!
Hóa thành một bộ móng vuốt che thiên lấp đất mà buông xuống.
Cả người Mạc Tu đều bị bao chùm vào bên trong.
Tinh mạc đầy trời tựa như bị một đòn này đánh tan hết.
Xa xa, tất cả mọi người đều nhìn đến chết lặng.
Đây… mẹ nó đây cũng quá là thảm rồi đó?
Cẩu gia… quá mạnh mẽ.
Ánh mắt Mộng Kỳ thành chủ nở rộ ra ánh sao.
Ngưu thành chủ lại hít một ngụm khí lạnh thật sâu, Lan Hoa Chỉ che lấy miệng mình.
- Đây… đây thật sự là con chó mà trước kia bị chúng ta đuổi đánh đó sao?
Ngưu thành chủ nói với vẻ không dám tin.
- Cho nên… lúc trước chúng ta không bị đánh chết quả thực là kỳ tích mà…
Mộng Kỳ nhẹ nhàng thở ra một hơi rồi nói.
Phần phật…
Mạc Tu bị đánh như chó chết.
Cả người hắn phụt ra máu tươi.
Trịnh Cuồng Cửu đã hết sức hoảng sợ từ lâu.
Mạc Tu là lão đại của bọn họ, thế mà đã bị đánh thành như vậy rồi, vậy hắn còn có thể có đường sống sao chứ?
Hắc Cẩu được Địa Ngục Hỏa thiêu đốt quanh thân kia… quá khủng bố rồi!
Không hổ là một con chó đã đánh lên Minh Ngục lúc trước.
Quả nhiên cần mấy đại nhân Thánh Cảnh thì mới có thể đối phó với hắn ta được!
- Ngươi không thể giết ta… ta là Lân Trù thượng đẳng của Minh Trù Hắc Ám giới, ta là Địa Cấp Nghi Trượng của Minh Trù Điện! Con chó nhà ngươi mà giết ta… cường giả của Minh Trù Điện sẽ không tha cho ngươi đâu!
Phụt.
Mạc Tu ho ra máu, cả người đều nhiễm đầy máu tươi, hắn quát lớn ra tiếng.
Nội tâm hắn đã tràn ngập sự sợ hãi.
Con chó này…
Làm cho hắn tuyệt vọng.
Vốn hắn không có chút dũng khí nào có thể đối kháng với con chó này cả!
- Minh Ngục Minh Trù Điện? Quả nhiên là một thế lực lớn…
Cẩu gia nỉ non một câu.
Thì thầm xong.
Hắn lại huy động một móng vuốt đánh bay tên Mạc Tu kia.
Bạn cần đăng nhập để bình luận