Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 2129: Một kiếm phá thành, nguy cơ ập tới (1)

Sự xuất hiện của Lão giả áo bào xám, đã khiến cho tất cả các cường giả khắp nơi trong Địa Ngục đều biến sắc.
Mọi người đều bất giác nheo mắt lại tỏ vẻ vô cùng kiêng kị.
Ngay cả Cẩu Gia cũng ngáp một cái để thể hiện sự coi trọng của mình.
Tuy nhiên, Bộ Phương lại không có cảm giác gì cả.
Hắn chỉ cảm thấy tâm trạng mọi người dường như có chút thay đổi.
Bộ Phương đã cất rượu Hoàng Tuyền Nại Hà cao cấp vào.
Nhiều ngày trôi qua, người đến mua rượu lại càng ngày càng ít.
Trên cơ bản, người có thể mua rượu thì đều đã mua cả rồi, mà loại rượu này chỉ có hiệu quả trong lần sử dụng đầu tiên, còn những lần sau đó, về cơ bản thì không có tác dụng gì lớn.
Vì vậy, sẽ không ai tiếp tục bỏ ra hàng trăm vạn Minh Tinh chỉ để mua một chén rượu, bởi vì nó không đáng.
Hơn nữa, cho dù đã mua được một chén rượu này rồi, những gì có thể làm cũng chỉ là nếm thử mùi vị của rượu mà thôi.
Để nếm thử mùi vị của rượu, mà phải bỏ ra một trăm vạn Minh Tinh.
Ngoại trừ Minh Vương Nhĩ Cáp có thể phá của như vậy ra, những người khác thật sự đúng là làm không được.
Vì vậy, mấy ngày nay, nhà hàng của Bộ Phương dần dần khôi phục việc buôn bán trở lại như bình thường.
Lão gia hỏa Hoàng Tuyền Đại Thánh này gần đây liên tục chạy đến nhà hàng của Bộ Phương.
Cũng không phải vì hắn thích bầu không khí trong nhà hàng, mà là hắn thích ôm bình sứ màu xanh ngọc trong nhà hàng và không ngừng vuốt ve.
Khi ánh mắt của người nào đó nhìn sang, hắn sẽ giải thích cho bọn họ rằng bên trong bình sứ màu xanh ngọc này chứa đầy loại rượu có giá một chén một trăm vạn Minh Tinh kia.
Mà lúc này, ánh mắt của người được thông báo chợt toát ra vẻ hết sức kinh ngạc.
Một ly rượu giá trăm vạn Minh Tinh, ước chừng trong vò rượu to bằng nắm đấm này chứa khoảng hơn mười chén.
Vậy thì sẽ có giá là ngàn vạn Minh Tinh...
Tất nhiên, Hoàng Tuyền Đại Thánh cảm thấy vô cùng thích thú trước những vẻ mặt khiếp sợ này, hắn rất hưởng thụ loại cảm giác được người khác khiếp sợ này.
Một khi có người nào đó cảm thấy khiếp sợ, hắn sẽ cảm thấy vui vẻ kinh khủng.
Đến loại cảnh giới này như hắn, những vật chất thông thường đã không còn có thể khiến hắn hạnh phúc được nữa, những gì hắn muốn làm đó chính là cảm nhận được sự vui thích về tinh thần.
Đối với vấn đề này, đám người Minh Vương Nhĩ Cáp đều trợn trừng mắt lên không chút do dự.
Bọn họ đều không hề giấu giếm sự khinh thường trước hành động không biết xấu hổ của lão gia hỏa này.
Bộ Phương không tiếp tục bán rượu nữa mà bắt đầu nấu nướng.
Suy cho cùng, nhà hàng vẫn là nhà hàng, chứ không phải là quán rượu.
Ngoài việc bán rượu, các món ăn mới là trọng tâm chính.
Tuy rằng tác dụng của các món ăn mà hắn làm kém hơn nhiều so với loại rượu Rượu Hoàng Tuyền Nại Hà cao cấp, nhưng... dù sao cũng vẫn có hiệu quả.
Leng keng...
Tấm rèm cửa phòng bếp được vén lên, tiếng chuông gió phát ra.
Bộ Phương bước ra từ trong đó, cầm một món ăn nóng hôi hổi trên tay.
Một làn khói bốc lên nghi ngút từ trong món ăn đó.
Mùi thơm ngào ngạt tỏa ra từ bên trong, bao trùm lấy những người có mặt ở đó, khiến cho tất cả mọi người đều không nhịn được mà nhúc nhích cái mũi, hít lấy hít để mùi hương đó.
- Thơm quá.
Hai mắt của mọi người đều bất giác sáng rực lên.
Bộ Phương đặt các món ăn lên bàn.
Cẩu Gia đã sớm chạy nhanh như bay đến, hai móng vuốt vồ lên trên bàn ăn, thè lưỡi ra, dáng vẻ như không thể chờ đợi được nữa.
Đây là món Túy Sườn Thịt Rồng thuộc về Cẩu Gia.
Tiểu U đã tỉnh dậy, sau khi uống rượu, nàng đã ngủ thẳng cẳng hai ngày, bụng đã đói đến mức cồn cào, nàng ôm lấy Tiểu Hồ đang ngồi bên cạnh, ăn lấy ăn để Cơm Long Huyết trong bát sứ.
Dường như mùi thơm của thức ăn đã kích thích cảm giác thèm ăn của nhiều người có mặt ở đây.
Tất cả mọi người lần lượt gọi món và bắt đầu ăn uống thả cửa trong nhà hàng.
Bầu không khí trong nhà hàng rất hài hòa, hoàn toàn trái ngược với không khí căng thẳng ở Địa Ngục.
Tuy nhiên, sau khi Ứng Long Ngục Chủ ăn xong các món ăn, nói lời từ biệt với đám người Hoàng Tuyền Đại Thánh.
Hắn đi ra khỏi nhà hàng, bước trên không trung mà rời đi.
Với tư cách là Địa Ngục Ngục Chủ, là cường giả quản lý trật tự, tất nhiên hắn không thể trơ mắt đứng nhìn cuộc xâm lấn của đám Đại Thánh Minh Ngục được.
...
Hắc Điện.
Lão giả áo bào xám bay lơ lửng bên ngoài Hắc Điện.
Lão giả bắt chéo hai tay lại, nhìn vào bên trong Hắc Điện kia với ánh mắt lạnh nhạt.
Chẳng mấy chốc, một đám sương mù màu đen khuếch tán ra từ bên trong cung điện, trôi về phía lão già áo xám.
- Thật không ngờ rằng Kiếm Ma lão tổ lại tự mình đến đây, không thể tiếp đón từ xa.
Giọng nói khàn khàn vang lên.
Cường giả vô thượng trong Hắc Điện mỉm cười nói với Kiếm Ma lão tổ.
Cót két một tiếng, cánh cổng của cung điện Hắc Điện mở rộng ra.
Lão giả áo bào xám cười khẽ một tiếng, kiếm khí xung quanh dường như cũng sôi trào lên.
Sau đó, Lão giả áo bào xám nối gót theo sau bước chân của cường giả bên trong Hắc Điện, cả hai đều từ từ biến mất.
Rầm một tiếng.
Cánh cổng của cung điện đột ngột đóng lại, phát ra một tiếng chói tai.
Hai cường giả vô song dường như đang bàn bạc âm mưu gì đóở bên trong Hắc Điện.
Thời gian một đêm.
Cánh cửa của Hắc Điện lại mở ra lần nữa.
Lão giả áo bào xám bắt chéo hai tay lại, cả người chợt lóe lên, đạp lên kiếm quang đi tới phía xa xa chỉ trong nháy mắt.
Cường giả Hắc Điện bay lơ lửng ở ngoài cửa, dường như có một luồng lưu quang màu đỏ thẫm như máu hiện lên trong đám sương mù màu đen, như thể đang trầm tư.
...
Bên trong Đọa Thần Quật.
Bộ Khô Lâu màu vàng đứng lặng trước sơn động, khoanh chân ngồi xuống, thân thể của hắn như thể tỏa ra vầng sáng màu vàng rực rỡ.
Quỷ Hỏa màu đỏ thẫm như máu trong hốc mắt đang nhảy loạn xạ, nhìn về phía bầu trời xa xa.
Chỗ ấy, một luồng kiếm quang bàng bạc bất ngờ nổi lên, lập tức xuất hiện ở phía trên bầu trời.
- Kim Lâu, chắc hẳn ngươi đã biết bổn thánh đến đây vì chuyện gì rồi...
Lão giả áo bào xám đứng chắp tay, chân giẫm lên kiếm quang, đột nhiên bay lơ lửng phía trên bộ Khô Lâu màu vàng.
Đầu lâu màu vàng chuyển động, chậm rãi ngẩng đầu, Quỷ Hỏa trong ánh mắt sáng tối chập chờn.
- Đại họa của kỷ nguyên này lại đến, nếu như Minh Khư không hợp thành một Đại Thế Giới, e rằng giẫm theo vết xe đổ của các ngươi, mà cái gọi là vùng đất cấm của các ngươi cũng sẽ bị vùi lấp hoàn toàn trong dòng chảy lịch sử lâu dài này.
Lão giả áo bào xám nói.
- Vùng đất cấm có thể cho phép các ngươi sống sót sau thảm họa đầu tiên, nhưng nó không thể giúp các ngươi chống lại thảm họa thứ hai. Nếu tai họa lại ập đến... các ngươi sẽ thực sự phải chết.
Quỷ Hỏa của bộ Khô Lâu màu vàng nhảy lên, tiếng khà khà khà vang lên, như thể đang cười giễu cợt.
- Ngay cả người đó cũng không thể ngăn cản được tai ương, chín kẻ phản bội như các ngươi... lấy tư cách gì mà nói có thể chống trả được tai họa?
Quỷ Hỏa trong hốc mắt của bộ Khô Lâu màu vàng đang nhảy lên liên tục, h hiển nhiên tâm trạng của hắn đang rất tức giận.
Lão giả áo bào xám cũng không khó chịu, chỉ cười nhạt một tiếng.
Ngay sau đó, một vòng kiếm khí đột nhiên nổi lên trong lòng bàn tay, nhẹ nhàng hất lên.
Luồng kiếm khí đó bắn về phía bộ Khô Lâu màu vàng kia.
- Kim Lâu, phản bội hay không phản đồ không phải do ngươi phán xét, bây giờ bổn thánh chỉ hỏi ngươi, ngươi có muốn sống hay không mà thôi...
Lão giả áo bào xám bay lơ lửng trong hư không, chân giẫm lên kiếm quang, hỏi với vẻ thản nhiên.
Bộ Khô Lâu màu vàng duỗi bàn tay xương xẩu vàng khè ra, ngay lập tức sợi kiếm khí đó liền buông xuống, quấn quanh trên bàn tay xương xẩu vàng khè kia.
Hai mắt của bộ Khô Lâu màu vàng lập tức co rụt lại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận