Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 2904: Nguyền rủa (2)

Notice: Undefined offset: 108
Một tiếng gào thét vang vọng, khí đen ngập trời. Từng chiếc thuyền cổ lao tới, nhất thời bao vây cường giả đang muốn chạy trốn kia lại…
Từng sợi xích bắn ra từ trong thuyền, xuyên thủng cường giả kia thành trăm lỗ trong nháy mắt…
Những bộ xương trắng kia như ác ma tham lam, không ngừng công kích cường giả kia, rồi lôi hắn vào bên trong thuyền cổ.
Những cường giả kia nhao nhao hóa thành bộ xương trắng, sau đó nhập vào trong thuyền.
- Đây là… sức mạnh Nguyền Rủa.
Bộ Phương cũng không khỏi tặc lưỡi, hắn có thể cảm nhận được sức mạnh Nguyền Rủa bên trong những chiếc thuyền cổ đó. Chính những sức mạnh Nguyền Rủa này khiến cho những chiếc thuyền kia không ngừng truy sát đám người bị lưu đày.
Uỳnh…
Từng chiếc thuyền lại nhắm vào Bộ Phương.
Đôi mắt Bộ Phương nhất thời nhíu lại.
Mắt của Tiểu Bạch sáng lên, cờ xí sau lưng vang leng keng, một cây trường mâu được nắm trong tay.
Uỳnh!
Từng chiếc thuyền cổ bắn tới, tốc độ cực nhanh.
Tiểu Bạch bắn ra, bỗng nhiên cờ đập xuống, trường mâu bắn ra. Từng chiếc thuyền cổ sụp đổ, vô số xương trắng bay tán loạn…
- Đi.
Bộ Phương nhìn thấy những chiếc thuyền cố lít nha lít nhít trong tinh không kia, cũng không khỏi nhíu mày. Những chiếc thuyền này không thể đánh hết được.
Tiểu Bạch tới bên cạnh Bộ Phương, Tiểu Tôm và Tiểu Hồ cũng ông đầu Bộ Phương.
Khóe miệng Bộ Phương kéo lên một cái, hào quang màu bạc dưới chân bùng lên.
Pháp Tắc Không Gian bạo phát, trong nháy mắt bọn họ đã biến mất tại chỗ. Những thuyền cổ kia như mất đi mục tiêu, cường giả trong đó cũng mờ mịt phiêu đãng trong tinh không.
Pháp Tắc Không Gian lấp lóe, Bộ Phương rơi vào Thành Hư Vô khổng lồ phía trước, ngẩng đầu nhìn lên. Bộ Phương cảm thấy một trận rùng mình, từ phía xa nhìn tới thì có vẻ không có gì, nhưng lại gần mới biết Thành Hư Vô này lớn như thế nào. Chỉ cái cổng thành thôi cũng như muốn ngang qua toàn bộ vũ trụ, không thể nhìn thấy điểm cuối.
Bộ Phương đứng trước cổng thành, nhỏ bé như một hạt bụi.
- To quá…
Bộ Phương cảm thán một câu, cho dù là hắn có kiến thức sâu rộng tới đâu cũng bị chấn động. Tuy trong ghi chép của Thiên Thần Không Gian có ghi chép về Thành Hư Vô này, nhưng tận mắt nhìn thấy mới có thể cảm nhận được hết.
Thành Hư Vô… không hề có thủ vệ.
Bộ Phương và Tiểu Bạch đi vào bên trong.
Sau cổng lớn là một cây cầu dài được bao phủ bởi khí Nguyền Rủa. Cây cầu kia như một cái xương cột sống của ác ma vậy.
Ầm ầm!
Dòng nước màu đen phía dưới chảy xiết, như thác nước chảy thẳng vào thành trì, sương mờ bao phủ, mang tới một cảm giác ai oán bi thương mà tràn ngập không khí chết chóc.
Bên trong dòng nước có từng con Rắn Nguyền Rủa màu đen nhánh đang uốn lượn.
Bộ Phương có thể cảm nhận được, không thể tùy tiện đi trên dòng nước này. Một khi đi tới có thể sẽ bị những con Rắn Nguyền Rủa kia thôn phệ trong nháy mắt.
Dòng nước kia có khả năng ăn mòn, cho dù là Bộ Phương cũng cảm thấy kinh sợ một lúc lâu.
Cây cầu rất dài, với tốc độ của Bộ Phương chạy như bay trên đó phải mất vài ngày mới tới đầu bên kia.
Rốt cuộc cũng đi vào trong thành rồi.
Thành Hư Vô là một tòa thành trì chìm nổi trong vũ trụ.
Thành này còn to hơn cả một ngôi sao, còn rộng lớn hơn cả một Thần Triều!
Từng tòa nhà màu đen lạnh lùng đứng thẳng xông lên mây trời. Nhưng may mắn, tới nền đất rồi lại không có sức mạnh Nguyền Rủa khiến người ta phải kinh sợ.
Bộ Phương quay người, nhìn trong dòng nước màu đen kia có không ít con Rắn Nguyền Rủa đang ngóc đầu lên nhìn chằm chằm hắn.
Bộ Phương bước vào trong thành, bên trong rộng lớn vô cùng. Có rất nhiều tòa nhà lớn, nhiều phòng ốc, có cao tầng, cũng có phòng ốc bé.
Hắn liếc qua, mọi người trong thành đều tràn ngập tử ý, đôi mắt vô thần nhìn chằm chằm hắn.
Hắn là một người xa lạ đi vào trong thành, vậy mà trong mắt những người kia không có một gợn sóng, không có cảm giác với hắn.
Bộ Phương cũng lười để ý tới bọn hắn.
Mấy ngày sau đó thì Bộ Phương đều đi trong thành, cảm giác chỉ là một tòa thành trì tràn ngập không khí chết chóc. Ở đây có thể dễ dàng thấy những màn thảm sát. Mỗi người ở đây đều đạt tới Thần Chi cảnh, không hề kém Vũ Trụ Hỗn Độn một chút nào.
Mấy ngày kế tiếp, Bộ Phương cũng tìm được chỗ ở, là một góc vắng vẻ trong Thành Hư Vô.
Thành Hư Vô được chia thành bốn khu, Giáp, Ất, Bính, Đinh. Nơi Bộ Phương ở là ở khi Đinh Thành.
Đinh Thành là khu nhàm chán nhất, vị trí hỗn loạn, tràn ngập sự giết chóc. Người ở khu này đều là người bị lưu đày tới từ nhiều nơi, bọn họ muốn thoát khỏi sự truy đuổi của những thuyền cổ bên ngoài kia nên trốn vào đây kéo dài hơi tàn.
Trên thân những người này đều quanh quẩn sức mạnh Nguyền Rủa, bị nó tra tấn.
Bộ Phương nheo mắt lại, phóng thích Trù Thần. Có thể nhìn thấy trên thân người như que củi kia phát ra khí Nguyền Rủa.
Thành Hư Vô, đúng là một nơi tràn ngập sự tà ác và tội nghiệt!
Nghĩ tới Tiểu U phải sống ở đây, trong lòng Bộ Phương lại không khỏi run lên. Không cần nghĩ cũng biết, nơi đây tràn ngập sự cạnh tranh. Nếu thua, sẽ chết.
Có lẽ… phải nhanh chóng đi tìm Tiểu U mới được.
Trong lòng Bộ Phương suy nghĩ rất nghiêm túc.
Đột nhiên, trên đầu trời tối lại. Bộ Phương nheo mắt, giơ tay lên, đột nhiên phát hiện trên tay mình có một con Rắn Nguyền Rủa đang nhúc nhích.
Bạn cần đăng nhập để bình luận