Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 2974: Nô Gia muốn ăn óc khỉ (2)

Notice: Undefined offset: 126
Tiểu Ai nhất thời sững sờ, quay đầu nhìn sang, một bóng người đi tới.
- Hả? Hầu Tước Lãng Cổ?
Là một Hầu Tước trong Tam Đại Hầu Tước ở khu Ất, sao Tiểu Ai có thể không biết được. Vị Hầu Tước này nổi danh là tay trống Linh Hồn. Đương nhiên điều quan trọng nhất vẫn là cái bộ dạng nửa nam nửa nữ kia.
Hầu Tước Lãng Cổ đung đưa trống, bước vào quán ăn. Ánh mắt hắn có chút u oán, tay hoa chỉ chỉ.
- Hầu Tước đại nhân… mời ngài ngồi.
Tiểu Ai đi theo Hầu Tước Lãng Cổ, không biết từ lúc nào trên tay đã có một cái khăn trắng, nàng hất lên lâu ghế sạch sẽ.
Hầu Tước Lãng Cổ ho nhẹ một tiếng, ngồi xuống.
Tiểu Ai ngẩn ra, nàng thế này là thế nào? Sao lại thích ứng với cái thân phận phục vụ nhanh như vậy? Cái cảm giác không kìm lòng được vừa nãy là sao? Rõ ràng vừa rồi nàng còn khẳng định chắc chắn sẽ không có khách tới ăn!
Tiểu Ai lâm vào trầm mặc. Hầu Tước Lãng Cổ rất nổi tiếng trong Thành Hư Vô, ngay lúc hắn bước vào thì bên ngoài đã sôi trào hết cả lên.
- Hầu Tước Lãng Cổ? Hắn điên rồi à? Vào quán ăn làm gì?
- Đầu có vấn đề rồi! Vào quán ăn là coi như chống đối với Nữ Vương!
- Vào quán ăn làm gì? Hầu Tước Lãng Cổ này sợ là đã bị tiếng trống của mình làm cho ngốc rồi.

Đám quý tộc xôn xao, nhưng Hầu Tước Lãng Cổ không thèm để ý. Hắn ngẩng đầu, quan sát xung quanh.
Bộ Phương từ trong bếp đi ra. Hầu Tước Lãng Cổ thấy Bộ Phương thì bắp thịt trên người đều co lại…
- Sao ngươi lại tới đây?
Bộ Phương nghi ngờ nhìn Hầu Tước Lãng Cổ một chút. Tên này lúc trước còn đối đầu với hắn, sao giờ lại chạy tới quán ăn.
- Ta không thể tới sao? Tên tiểu tử này… đáng ghét!
Hầu Tước Lãng Cổ duỗi một ngón tay, hất về phía Bộ Phương.
Toàn thân Tiểu Ai đều rùng mình. Cái kiểu này, chẳng lẽ là cố tình tới gây sự?
- Báo cho ngươi một tin, Hầu Tước Mạc Đề chết rồi.
Hầu Tước Lãng Cổ không vội gọi món, nói.
Hả?
Bộ Phương sững sờ, Hà Thu Mạc Đề chính là vị bị Tiểu Bạch đánh cho thịt nát xương tan mà. Không phải Tiểu Bạch đã thả Thần Hồn của nàng ta đi rồi sao? Một vị Thánh Nhân Hỗn Độn, chỉ cần còn Thần Hồn là chưa chết được.
- Bị một Hồn Ma thôn phệ. Đám sinh linh ghê tởm đó, lúc trước Nô Gia đã đề nghị Nữ Vương không nên cho chúng vào Thành Hư Vô, nếu không sẽ không gây ra thảm họa như vậy.
Hầu Tước Lãng Cổ lắc đầu, có chút khó chịu nói.
- Tiểu Mạc Đề của ta… Ôi! Buồn muốn khóc mà!
Hầu Tước Lãng Cổ cắn môi.
- Đang lúc buồn thế này, ăn thứ gì đó là không buồn nữa.
Bộ Phương nói, tuy nhiên hắn cũng không đoán ra nguyên nhân Hầu Tước Lãng Cổ tới đây để làm gì.
- Lão nương bây giờ đã không phải là một người ủng hộ Thiên Nữ Nguyền Rủa Hồn. Tiểu Mạc Đề chết thảm dưới tay Hồn Ma, lão nương phải đi tìm A Hồn, muốn A Hồn tới Vũ Trụ Hồn Ma tìm ra hung thủ! Nhưng mà…
Hầu Tước Lãng Cổ che môi, đôi mắt ướt át.
Quả nhiên kết quả không như mong đợi.
- Cho nên bây giờ trái tim của Nô Gia vô cùng băng giá, quyết định tìm tới nương tựa U đại nhân! Ta muốn tìm lại công bằng cho Tiểu Mạc Đề!
Hầu Tước Lãng Cổ nói. Tuy Bộ Phương là kẻ đầu sỏ đánh tan thân thể Hầu Tước Mạc Đề, nhưng dù sao thì Bộ Phương cũng thả Thần Hồn Hầu Tước Mạc Đề đi. Hầu Tước Lãng Cổ cảm thấy Bộ Phương vẫn còn nhân tính.
- Được rồi.
Bộ Phương cũng không biết nên nói cái gì. Hắn nhìn Hầu Tước Lãng Cổ đang che miệng, đôi mắt rưng rưng còn tưởng con vượn này lạnh lùng vô tình, hóa ra vẫn có tình có nghĩa.
Nhưng đáng tiếc là Hầu Tước Mạc Đề lại bị đám Hồn Ma ám hại.
Bộ Phương nheo mắt lại, nghĩ tới cánh tay Hồn Ma kia, có phải tên này giở cho quỷ không? Hắn lắc đầu, cũng không nghĩ quá nhiều, sau đó nhìn về phía Hầu Tước Lãng Cổ.
- Đây là quán ăn của ta. Ngươi đã đến thì gọi món đi, muốn ăn gì ta cũng có thể làm.
Bộ Phương nói ra.
Hầu Tước Lãng Cổ lắc lắc trống.
- Mỹ thực sao? Nô Gia ghét mỹ thực. Nữ Vương đại nhân nói rồi, đầu bếp không phải thứ gì tốt đẹp!
Nói xong, Hầu Tước Lãng Cổ lại ai oán liếc nhìn Bộ Phương một chút.
Khóe miệng Bộ Phương giật giật.
- Ngươi có thể thử một chút. Nữ nhân vẫn luôn là khẩu thị tâm phi, ngoài miệng nói không muốn nhưng trong lòng vẫn rất thích. Không chừng Nữ Vương đại nhân lại rất thích mỹ thực đấy?
Bộ Phương nói.
Hầu Tước Lãng Cổ sững sờ, giống như lời Bộ Phương nói rất có lý. Tiểu Ai cũng ngơ ngác, tên đầu bếp kia còn có thể nói ra những lời đó sao?
- Vậy được rồi… ta muốn…
Con ngươi Hầu Tước Mạc Đề đảo một vòng. Sau đó khẽ lắc trống, âm thanh náo động vang lên.
- Bộ đầu bếp, ta muốn ăn óc khỉ, ngươi có không?
Khóe miệng Hầu Tước Lãng Cổ nhếch lên nói.
Óc khỉ?
Bộ Phương sững sờ, nhìn Hầu Tước Lãng Cổ tràn đầy vẻ kỳ quái. Không phải chính hắn cũng là vượn sao? Khẩu vị nặng như vậy à?
- Ta muốn ăn óc khỉ, nhưng không phải là muốn ngươi giết khỉ để lấy óc. Nếu không Nô Gia sẽ không để yên cho ngươi! Vậy… ngươi có thể làm được không?
Hầu Tước Lãng Cổ ngồi trên ghế, khẽ nháy mắt nói.
Tiểu Ai ngốc trệ, Tiểu U cũng bĩu môi.
Hầu Tước Lãng Cổ quả nhiên là cợt nhả mà, yêu cầu thế này quả thực là ép buộc! Ông chủ Bộ có thể làm được không? Không giết khỉ thì tìm óc khỉ ở đâu?
Tiểu Ai suy nghĩ nát óc cũng không nghĩ ra được.
Bộ Phương nhíu mày, nhìn Hầu Tước Lãng Cổ đang dương dương tự đắc, sau đó nhếch miệng lên.
- Óc khỉ đúng không, ngươi chờ một lát.
Bạn cần đăng nhập để bình luận