Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 1413: Đồng gia có người cưỡi ngựa tới... Ngựa không tệ (1)

Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Ngày hôm sau, như thường lệ Bộ Phương lại đi đến phía đối diện Tiên Trù Các, bắt đầu sắp xếp quán ăn để buôn bán.
Người của Tiên Trù Các cứ việc tiến hành các loại phương thức uy hiếp đối với hắn, nhưng Bộ Phương lại giống như tảng đá, căn bản là không lay chuyển nổi.
Hôm nay, có lẽ bởi vì ngày hôm qua Bộ Phương nói hôm nay sẽ không làm nồi lẩu, nên người tới xếp hàng cũng ít đi rất nhiều.
Thế nhưng vẫn có rất nhiều người vì tò mò, theo thường lệ vẫn đến xếp hàng xem thế nào, mặc dù không có sôi động giống như ngày hôm qua, nhưng đoàn người đến xếp hàng vẫn rất dài, rất nhanh đã xếp hàng tới cửa của Tiên Trù Các.
Sắc mặt Trần quản sự của Tiên Trù Các đều có chút sắp biến thành màu đen.
Ngày hôm qua hắn ta để Đồng Nguyệt đi giải quyết, vốn nghĩ là có thể giải quyết một cách nhẹ nhàng, nhưng bây giờ xem ra, là hắn ta ngây thơ.
- Con cháu của thế gia quả nhiên đều là người làm được việc không có đủ mà làm hỏng việc lại có thừa... Một chuyện nhỏ bé cũng làm không xong.
Trần quản sự thở ra một hơi, đè nén sự tức giận trong lòng xuống.
Đồng Nguyệt ở bên trong đám người, sắc mặt thật sự khó coi, ngày hôm qua tin tức nàng ta trần truồng bên ngoài đã truyền ra, giờ phút này không ít người nhìn nàng ta, trong đôi mắt mơ hồ đều ẩn chứa sự trào phúng.
Đặc biệt là Mục Lưu Nhi kia, ý cười trong mắt của nha đầu đó là có ý gì đây?
Nàng ta như vậy là đang cười nhạo chính mình hay sao?
Thật đáng chết mà!
Trong lòng Đồng Nguyệt đang buồn bực giống như sắp phát điên.
Chính bản thân nàng ta cũng không có cách nào, thực lực của con khôi lỗi này tương đương với một khối Địa Tiên Khôi, hai vị cường giả của Tiên Trù Các cũng không phải là đối thủ, làm sao mà nàng ta có thể trở thành đối thủ được chứ?
- Quán ăn nhỏ này cứ tiếp tục như vậy sẽ ảnh hướng tới công việc hàng ngày của Tiên Trù Các chúng ta, ngày hôm qua đã kêu Đồng Nguyệt đi giải quyết, vì sao còn chưa giải quyết được?
Trần quản sự hạ giọng xuống, lạnh lùng nói.
Trong lòng Đồng Nguyệt có nỗi khổ không nói được nên lời.
Nhưng khi ánh mắt của nàng ta vừa trừng lên, sau đó nói:
- Trần quản sự, ngươi không biết rồi đấy, tên chủ quán của quán ăn nhỏ kia điên cuồng ngang ngược vô cùng, cậy vào việc hắn ta có một khối Địa Tiên Khôi, chờ ta đến để làm các loại sỉ nhục... Nhưng mà, quản sự đừng quá lo lắng, ta nghi ngờ khối Địa Tiên Khôi bị hủy của Đồng Trình thiếu gia và khối Địa Tiên Khôi kia có liên quan tới nhau, đã báo với thiếu gia, thiếu gia sẽ lập tức phái người tới đây.
Hả?
Trần quản sự hơi bất ngờ, những người ở xung quanh cũng đều không khỏi ngơ ngác.
Sau đó, trong lòng run lên một cái, thầm mắng nữ nhân này hiểm độc.
Nếu như Đồng Trình thiếu gia đến đây, với tính cách bạo ngược của Đồng Trình thiếu gia, vậy quán ăn nhỏ kia thật sự sẽ bị phá hủy toàn bộ, tên chủ quán cũng sẽ bị bắt tới đại lao của Đồng gia.
Đại lao của Đồng gia.... Nơi đó chẳng khác nào ác mộng.
- Đồng Trình thiếu gia tự mình phái người đến đây à?
Trần quản sự hơi bất ngờ, sau đó mặt bỗng nhiên run lên, nói:
- Được, vậy thì chờ người của Đồng Trình thiếu gia đến đây giải quyết đi... Bây giờ đi làm việc đi, hôm nay lại có không ít người sẽ đến đây đánh giá đấy...
Mọi người của Tiên Trù Các gật đầu nói phải, đều rời đi.
Đôi mắt thâm độc của Đồng Nguyệt nhìn về hướng của Bộ Phương, hừ lạnh một tiếng, quay đầu trở về.
Hiện tại việc nàng ta phải làm, chính là chờ đợi người của Đồng Trình thiếu gia đến đây, tới lúc đó...
Còn có trò hay để xem!
Hiển nhiên Mục Lưu Nhi không ngờ được Đồng Nguyệt lại tàn nhẫn như thế, vì một con khôi lỗi vớ vẩn, lại có thể liên hệ với khối Địa Tiên Khôi của Đồng Trình thiếu gia...
Nàng ta cảm thấy nhất định phải nói cho Bộ Phương, nhắc nhở Bộ Phương.
Nhưng khi nàng ta mới vừa định nhấc chân lên, đã bị thân hình của Đồng Nguyệt chặn lại.
- Muốn đi nhắc nhở cho tên phàm nhân đáng chết kia à? Mực Lưu Nhi... Mặc dù ngươi là người của Thành Chủ Phủ, nhưng Đồng Nguyệt ta đây cũng muốn nhắc nhở ngươi, vì một phàm nhân mà đối nghịch với Đồng gia ta, không đáng.
Đồng Nguyệt lạnh lùng nhìn vào Mục Lưu Nhi nói.
Mục Lưu Nhi nhíu mày, bỗng nhiên, đôi mắt của nàng ta co rút lại, phía sau của Đồng Nguyệt, hai vị cường giả của Tiên Trù Các cũng đứng ra ngăn cản nàng ta, không cho nàng ta có cơ hội ra ngoài nhắc nhở.
Tiên Trù Các nằm ở bên trong và bên ngoài của Tiên Thành.
Giống như là một đường ranh giới, bên ngoài vô cùng náo nhiệt, bên trong lại rất quạnh quẽ.
Nhưng phần quạnh quẽ này, lúc nào cũng lộ ra một sự cao sang quý phái.
Lúc này món ăn mà Bộ Phương xếp lên là món Tôm Huyết Long Cay...
Các thực khách chưa bao giờ nhìn thấy Tôm Huyết Long Cay, ở tầng thứ nhất của Tiên Trù Giới, nguyên liệu nấu ăn giống thủy sản đều rất ít.
Chủng loại vô cùng khan hiếm, nhiều nhất chỉ gặp qua một số loài cá làm nguyên liệu nấu ăn.
Nhưng loại nguyên liệu nấu ăn như Tôm Huyết Long này, đừng nói là gặp qua, ngay cả nghe cũng chưa từng được nghe qua.
Cho nên, mặc dù đồ ăn hôm nay không phải là nồi lẩu, nhưng cũng đã bán ra một món mới lạ, khiến cho không ít người bị hấp dẫn.
Bốn vị tráng hán giống như thường trú ở quán ăn của Bộ Phương, bọn họ thích rượu của Bộ Phương, cũng thích đồ ăn của Bộ Phương.
Món Tôm Huyết Long Cay hôm nay, khiến cho bọn họ phải tự mình lựa chọn để thưởng thức một phen.
Xùy xùy xùy!
Ánh lửa ngút trời, mùi thơm của hương lạt tràn khắp không gian.
Bộ Phương đứng ở phía trước bếp lò, thân hình mảnh khảnh đứng lặng im, bất động như núi.
Trong tay hắn, đảo nồi nhanh như gió, Tôm Huyết Long ở trong nồi bỗng dưng bay tán loạn cả lên, chất lỏng văng ra khắp nơi...
Một con Tôm Huyết Long đỏ bừng đang tung bay trong nồi, cái càng nhỏ khua khua...
Mùi thơm này vô cùng mê người.
Miệng của bốn vị tráng hán đã ngập tràn nước miếng từ lâu.
Khi Tiểu U bưng Tôm Huyết Long Cay đã nấu xong lên, bốn vị tráng hán sớm đã không kịp chờ đợi.
Nhưng khi nhìn thấy những con Tôm Huyết Long trông vô cùng sống động như vậy bọn họ lại có chút lúng túng, không biết phải ăn như thế nào.
Minh Vương Nhĩ Ha lại đúng lúc xuất hiện, bộ dạng giống như quen thuộc với bốn vị tráng hán mà đi đến tán gẫu, lại còn tự mình động thủ, dạy bốn vị tráng hán ăn một lần.
Cầm khối thịt trắng mịn của Tôm Huyết Long cho vào miệng, đôi mắt của bốn vị tráng hán trừng lớn.
- Nhìn đã hiểu chưa? Nhìn không hiểu để bản vương làm mẫu lại một lần nữa cho các ngươi xem...
Minh Vương Nhĩ Ha nói xong, vô cùng nghiêm túc lại lấy một con Tôm Huyết Long nổi lên trên, bắt đầu trịnh trọng giới thiệu phương pháp ăn mới lạ.
Bốn vị tráng hán nhìn mà gật đầu liên tục.
Cuối cùng cũng học được động tác của Minh Vương Nhĩ Ha, đưa tay ra.
- Ta nhìn thấy hình như các ngươi vẫn có chút không hiểu thì phải, để ta làm mẫu lại một lần.
Minh Vương Nhĩ Ha cười nói, hắn ta vươn đầu lưỡi liếm nước canh còn dính ở khóe miệng.
Hương lạt và nước canh vừa vào miệng, khiến cho hắn ta cảm thấy trong lòng như có một đống lửa đang thiêu đốt.
Xoạt xoạt...
Một con Tôm Huyết Long cho vào bụng.
- Đã hiểu chưa? Phức tạp như vậy chắc chắn vẫn chưa thành thạo, lúc trước bản vương học phương pháp ăn cái này, học đi học lại vài lần đấy.
- Ừm... Thật là thơm, đã hiểu chưa? Không hiểu cũng đừng có nản lòng, có bản vương ở đây, dựa trên nguyên tắc cùng nhau tiến bộ, bản vương sẽ dạy cho các ngươi một lần nữa.
- À... Mùi vị riêng của hương lạt, thật là thích! Các ngươi thích quá rồi phải không? Bản vương sẽ dạy các ngươi một phương pháp ăn thoải mái hơn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận