Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 982: Mẹ nó quả thật là Ảm Nhiên Tiêu Hồn a (2)

Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Mì huyết sắc vào trong miệng, không có mùi máu tươi như trong tưởng tượng, ngược lại còn có một hương thơm nhàn nhạt, mùi thơm không nồng, vô cùng thanh nhã.
Bên trong sự thanh nhã, còn có một khí tức bi ai tràn ngập ra.
Mì Thiên Táng bi thương khiến Văn Nhân Thượng nhịn không được ngẩng đầu lên, nhắm mắt lại, thở ra một hơi.
Không chỉ có hắn, những Giám khảo còn lại cũng như hắn, nhắm mắt lại, cảm nhận nỗi bi thương lưu chuyển trong miệng bọn họ, sự bi thương này khiến bọn họ cảm thấy nặng nề.
Đó là nỗi ai oán hóa thành bi thương của 99 Điểu Linh Thú, giống như có một tảng đá lớn đè nặng lên trái tim họ.
Thậm chí có người khóe mắt đều xuất hiện sự ướt át, một giọt trong suốt theo mặt bọn họ rơi xuống.
Văn Nhân Thượng vẫn còn gắp mì, nhẹ nhàng thổi, hơi nóng quanh quẩn, ùng ục uống một ngụm nước mì.
Ừng ực.
Nước mì vừa vào miệng, mùi thịt nhàn nhạt bạo phát, nước dùng thịt mát lạnh nhìn qua rất thanh đạm, nhưng lại có vị thịt nồng đậm đến cực hạn.
Da thịt toàn thân Văn Nhân Thượng đều co lại, không khỏi nổi da gà…
- Không hổ là mì Thiên Táng… u Dương Trầm Phong không hổ là mì vương.
Những người khác cũng buông bát xuống, trên mặt mỗi người đều hiện ra sự trầm mặc, trong trầm mặc còn có mấy phần nặng nề.
Một ngụm nước mì, một ngụm mì, bọn họ cảm thấy như thể toàn bộ cơ thể mình đã rơi vào tiếng kêu trước khi chết của 99 con Điểu Linh Thú.
Đây là một món ăn khiến cho người ta vừa yêu vừa hận.
Yêu là vì mỹ vị của nó, hận là bởi vì sự tàn nhẫn của nó.
Không sai, mì Thiên Táng rất tàn nhẫn.
Giết hại 99 con Điểu Linh Thú, để nấu ra một món ăn.
Trầm trọng, nặng nề… Năng lượng tiêu cực tràn ngập.
Thế nhưng bát mì này cũng rất ngon…
- Bát mì này… Tỷ tỷ ăn đến muốn khóc.
Mộc Chanh duỗi cánh tay trắng nõn ra, chùi chùi khóe mắt của mình, nói ra.
Những người khác cũng tán thành gật đầu.
Khán giả cũng trầm mặc, bọn họ không có cách nào cảm nhận được bi thương kia của mì Thiên Táng, nhưng có thể sự nặng nề trên mặt ban giám khảo.
Đây là một món ăn có ảnh hưởng, chỉ cần điểm này, là đủ!
- Tốt, đến món ăn của Bộ Phương.
Lục trưởng lão đè xuống bi thương trong lòng, nghiêm túc nói ra, đại trưởng lão không ở đây, vì vậy ông ta làm giám khảo chủ trì.
Nhưng rõ ràng mọi người đều chủ trì tốt hơn mong đợi, tất cả mọi người gật đầu, trong ánh mắt có sự chờ mong nhìn về phía này… mì Ảm Nhiên Tiêu Hồn.
Nhìn bát mì để trước mặt bọn họ, tất cả mọi người đều mang vẻ mặt kỳ quái, đưa mắt nhìn nhau.
Bát mì này tên Ảm Nhiên Tiêu Hôn… Ảm đạm ở đâu, tiêu hồn ở đâu?
Nhìn cái bát trên bàn… Mẹ nó đây gọi là Ảm Nhiên Tiêu Hồn?
Một cái trứng trần nước sôi đáng yêu để trên mì, bao phủ toàn bộ miệng bát, mà cái trứng trần nước sôi kia như một khuôn mặt tươi cười…
Mẹ nó cái này phải gọi là… mì đậu bỉ cười ngây ngô a?
- Đây đúng là khôi hài…
Yến Vũ cười lạnh, đôi mắt trào phúng nhìn bát mì này.
Những giám khảo còn lại cũng không nói lời nào, nhìn bát mì này cũng không biết nên nói cái gì.
Mì Thiên Táng của người ta tràn ngập bi thương, ngươi không thể vì muốn đọ sức với người ta, liền lấy cái tên mì Ảm Nhiên Tiêu Hồn hữu danh vô thực này được.
Khán giả cũng xôn xao không thôi, nhao nhao châu đầu ghé tai nhau.
Hiển nhiên, bọn họ cũng không đánh giá cao bát mì này.
Bộ Phương không biết mì của hắn đã gây ra huyên náo thế nào, giờ phút này hắn đang hết sức chăm chú nấu món ăn trong tay.
Hắn cần dựa vào món ăn này để xé rách thế của Vương Thông.
Quanh người hắn, Tinh Thần Lực nồng đậm tràn ngập, biển tinh thần của hắn dường như cũng đang sôi trào.
Mì vương u Dương Trầm Phong liếc hắn một cái, sau đó lại quay đầu nhìn chỗ ban giám khảo.
Hắn ta biết, mì của Bộ Phương tuyệt đối không đơn giản như vậy.
Cho nên hắn ta cũng không tự tin nắm chắc thắng lợi.
Văn Nhân Thượng như cười như không nhìn tô mì trước mặt này, khóe miệng nhàn nhạt nhếch lên:
- Ăn có ngon không, suy nghĩ nhiều làm gì, cứ ăn chẳng phải sẽ biết à, lại nói, chúng ta còn chưa ăn qua, hiện tại đã đánh giá không phải quá sớm à…
Văn Nhân Thượng nói.
Hắn thong thả cầm đũa lên, liếm liếm môi, trong mắt lộ ra mấy phần chờ mong, gắp một đũa mì Ảm Nhiên Tiêu Hồn lên, bỏ vào miệng…
Oạch…
Âm thanh truyền rõ đến tai mọi người.
Mà sau khi Văn Nhân Thượng ăn một đũa này, cả người liền cứng đờ.
Ánh mắt của hắn dần dần biến lớn, sau đó trừng lớn lên, về sau… xuất hiện tơ máu dày đặc!
Cái này cái này… Mẹ nó quả thật là Ảm Nhiên Tiêu Hồn a!
Bạn cần đăng nhập để bình luận