Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 2046: Cẩu gia xuất trảo, tam trảo diệt thánh (2)

Notice: Undefined offset: 243
Cẩu gia giơ cẩu trảo lên với người đó, sau đó khe nứt đã hoàn toàn khép kín lại rồi biến mất không thấy đâu nữa.
Bóng người bay lơ lửng trên hư không.
Ngắm nghía cây cỏ trong tay mình.
Trong ánh mắt hắn có vẻ rất nghiền ngẫm.
- Tên chó ghẻ này lại cách khoảng không mà ra tay tương trợ tên tiểu đầu bếp kia… ừm… rất quen, chẳng lẽ là tên tiểu tử đã hái trộm Hoàng Tuyền Thảo của ta lúc trước đó sao?
Dáng người đó nhẹ giọng nói thầm.
- Mặc kệ hắn, một nhánh Hoàng Tuyền Thảo thôi mà, hái rồi thì hái thôi, vì một nhánh Hoàng Tuyền Thảo mà đắc tội với con Hắc Cẩu này, không đáng…
- Còn có… Đại Thánh của Điểu Nhân Cốc lại dám ra tay ở Địa Ngục, thật sự xem Địa Ngục ta không có người đấy à?
Bóng người nói xong thì hơi lắc đầu một cái, hắn cầm lấy cây cỏ, rất nhanh thân hình của hắn đã biến mất trong hư không.

Địa Ngục, Minh Vương Cung.
Dưới nền đất, mười tám Quỷ Vương Quan.
Thanh Đồng Môn đang chấn động kịch liệt bỗng nhiên ngừng lại.
Một cỗ hơi thở khổng lồ tràn ngập ra từ phía sau cánh cửa kia.
Rầm.
Sau đó, một tiếng đập lên Thanh Đồng Môn vang vọng tới, lại có tiếng bước chân dần dần đi xa.
- Vì que cay… bổn vương phải nhanh chóng xông qua chỗ con chim không đi ị này một chút mới được.
Giọng nói thản nhiên vang vọng khắp cả không gian.

Bụi mù dâng lên cuồn cuộn.
Bộ Phương hạ xuống bên cạnh cái hố sâu hình cẩu trảo, sắc mặt hắn cổ quái mà nhìn vào bên trong đó.
Tất cả mọi người ở xung quanh đều vô cùng kính sợ.
Bọn họ run bần bật mà giương mắt nhìn về hố sâu kia.
Vừa rồi cẩu trảo đó… quả thật là tựa như muốn hủy thiên diệt địa vậy.
Đây chính là uy thế của Địa Ngục Khuyển đó sao?
Là Địa Ngục Khuyển đã từng tiến đánh Minh Ngục, tranh phong với cửu tộc của nơi này đó sao?
Rầm rầm…
Đá vụn bắt đầu lăn lộn.
Khắp người của đội trưởng Dực Nhân Cốc nhiễm đầy máu, đôi cánh lớn phía sau lưng hắn ta đã gãy rời, xiêu xiêu vẹo vẹo vắt trên vai hắn ta, trạng thái cả người hắn tựa như điên cuồng, hắn khạt ra máu rồi cười to không ngừng.
Một cẩu trảo kia vẫn còn nương tay, không hề đánh chết hắn ta.
Nhưng cũng đập cho hắn ta sống dở chết dở.
Mà Cẩu gia thì lại để tên đội trưởng của Dực Nhân Cốc này lại cho Bộ Phương xử trí.
Bộ Phương liếc mắt nhìn đội trưởng Dực Nhân Cốc một cái, tâm thần hắn lại có hơi trống rỗng.
Cẩu gia cũng đã tới Địa Ngục rồi sao?
Hắn vẫn luôn cho rằng chắc hẳn con chó lười biếng kia đang nằm úp sấp trong Tiên Trù tiểu điếm ngủ ngon lành cơ.
Chỉ có điều, Cẩu gia đã tới Địa Ngục rồi, nhưng lại không đến tìm hắn, chẳng lẽ là đi xử lý chuyện gì đó rồi sao?
Trong lòng Bộ Phương trầm ngâm một hồi lâu.
Ngay lúc Bộ Phương đang suy nghĩ.
Đội trưởng của Dực Nhân Cốc để lộ ra hung quang trong mắt.
- Các ngươi lên hết! Chém đầu tên tiểu tử này xuống ngay cho tay!
Đội trưởng của Dực Nhân Cốc rít gào lên.
Rầm!
Cánh chim giang rộng.
Hai vị Nhất Chuyển Tiểu Thánh của Dực Nhân Cốc đang quan sát trận chiến một hồi lâu kia đồng thời bùng phát.
Thân hình bọn họ giống như hóa thành mũi tên mà phóng vụt về phía Bộ Phương.
Trường kiếm màu bạc xuất hiện trong tay bọn họ.
Trong ánh mắt bọn họ tràn đầy sát ý.
Hơi thở khủng bố thổi quét đến.
Làm cho tất cả mọi người ở đây đều hít một ngụm khí lạnh.
Đám người pháp vụ đã bị sự xuất hiện của Tứ Dực Đại Thánh và Cẩu gia khiến bọn họ khiếp sợ đến mức còn chưa khôi phục tinh thần lại.
Cường giả Dực Nhân Cốc đột nhiên tập sát làm cho ánh mắt bọn họ không khỏi co rụt lại.
Đồng tử của pháp vụ lại co rút, hắn ta nhìn về phía Bộ Phương.
- Bộ lão bản, cẩn thận nha!
Đám cường giả trong tiểu đội của Địa Ngục cũng hít một hơi thật sâu.
Bên trong quầng sáng.
Vô số người đều bắt đầu xôn xao.
- Dực Nhân Cốc đê tiện! Vậy mà lại ra tay tập kích.
- Điểu nhân của Dực Nhân Cốc! Đệt mẹ nó! Còn có mặt mũi nói không công bằng nữa chứ!
- Tiểu đầu bếp, phản kích đi! Đừng ngẩn người ra nữa!

Khán giả nhìn thấy Bộ Phương vẫn còn thờ ơ đứng tại chỗ, trên mặt bọn họ đều toát ra vẻ lo lắng.
Bọn họ thật sự không hy vọng Bộ Phương cứ chết trong tay kẻ địch như vậy đâu.
Hai vị Tiểu Thánh của Dực Nhân Cốc một trước một sau phóng vụt về phía Bộ Phương nhanh như chớp.
Bên trên kiếm quang màu bạc có năng lượng thánh khiết đang quấn quanh.
- Chết đi!
Tiểu Thánh của Dực Nhân Cốc đều rít gào lên.
Kiếm quang màu bạc đâm về phía đỉnh đầu của Bộ Phương.
Một khác người thì lại phát động kiếm quang đâm thẳng về phía yết hầu của hắn…
Sát ý nghiêm nghị!
Đại Thánh của Dực Nhân Cốc để lộ ra nụ cười điên cuồng mà hưng phấn đến mức tận cùng…
Phía xa xa.
Tiếng gào thét đầy kiềm nén đột nhiên bùng phát.
Bốn đạo lưu quang bay nhanh tới.
Đây là bốn vị Ngục Chủ đang phóng vọt tới.
Kiếm quang tới gần.
Tròng mắt của Bộ Phương cũng hơi động đậy.
Sau đó hắn nâng mâu quang lên, nhìn về phía vị Tiểu Thánh của Dực Nhân Cốc trên đỉnh đầu mình kia.
Hắn động tâm thần một cái.
Ngay lập tức, trong tay xuất hiện một chiếc bánh chẻo.
Từ khi tu vi của Bộ Phương đột phá tới Tiểu Thánh thì năng lượng dung nhập vào đó đã khiến cho hiệu quả của Thực Khí Tử Vong cũng trở nên càng cường hãn hơn.
Thời gian khống chế Tiểu Thánh của sủi cảo Phong Thần lại được kéo dài tới hai lần hô hấp.
Hai lần hô hấp…
Đủ để Bộ Phương ngược đãi tên kia trăm ngàn lần rồi.
Rầm!
Thất Thải Phong Thần Giảo bị bóp nát.
Quang hoa bảy màu đột nhiên dâng lên.
Ánh mắt của hai vị Tiểu Thánh Dực Nhân Cốc kia chợt co rụt lại.
Sau đó, trong mắt bọn họ hiện ra vẻ kinh hãi.
Bởi vì bọn họ phát hiện…
Thân hình bọn họ không thể động đậy được.
Vẻ mặt Bộ Phương không cảm xúc mà liếc mắt nhìn hai vị Tiểu Thánh Dực Nhân Cốc kia một cái.
Sau đó có hai viên Bạo Liệt Ngưu Hoàn hiện lên trong tay hắn.
Vèo vèo vèo…
Bạo Liệt Ngưu Hoàn bị cắn một miếng.
Có khí nóng hôi hổi và mùi thơm lan tỏa ra.
Bộ Phương nhét hai viên Bạo Liệt Ngưu Hoàn vào miệng hai vị Tiểu Thánh trong ánh mắt đầy hoảng sợ của bọn họ.
Ngay sau đó, hắn bắn nhẹ lên trên mi tâm của hai vị Tiểu Thánh kia một cái.
Hai vị Tiểu Thánh lập tức bay ngược ra sau.
- Không…
- Không!
Tiếng la hét thảm tiếng vang vọng khắp hư không, ngay sau đó, nổ tung ầm ầm!
Ánh lửa tận trời, năng lượng dao động khuếch tán ra.
Mọi người nhìn thấy một màn này mà khóe miệng cũng run rẩy…
Đội trưởng của Dực Nhân Cốc ngơ ngác nhìn lên trên hư không…
Hai tên thủ hạ của hắn ta lại bị Bộ Phương xử lý một các dễ dàng như vậy sao?
Vèo…
Bộ Phương đảo ánh mắt mà dừng lên trên người của đội trưởng Dực Nhân Cốc.
Xung quanh thân hình Bộ Phương có bảy viên Bạo Liệt Ngưu Hoàn liên tục bay lơ lửng.
Xa xa.
Một tiếng rơi xuống mãnh liệt.
Rầm!
Kim Giác và Ngân Giác phóng như bay tới.
Kim Giác nhìn Bộ Phương, ánh mắt hắn ta gắt gao co rụt lại.
- Bộ Phương… dừng tay!
Kim Giác há mồm hô đầy lo lắng, hắn ta bay nhanh tới tựa cầu vồng.
Bộ Phương liếc mắt nhìn Kim Giác một cái, mặt hắn không chút thay đổi.
Hắn gập tay lại rồi bắn ra…
Một viên Bạo Liệt Ngưu Hoàn bèn hóa thành lưu quang màu vàng, kéo theo quang vĩ mà phóng vụt ra, rồi đột nhiên nổ mạnh, cắn nuốt cơ thể của đội trưởng Dực Nhân Cốc.
- Ồ… thật ngại quá, trượt tay rồi.
Nhìn đội trưởng của Dực Nhân Cốc bị ánh lửa cắn nuốt, Bộ Phương mang vẻ mặt lạnh nhạt mà khoanh tay nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận