Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 1974: Chủ quán, lại thêm mười xiên nữa ! (2)

Notice: Undefined offset: 150
Hắn hạ ngón tay xuống, giọt dầu ngay lập tức rơi thẳng xuống dưới, đánh tan Yên Khí đang bốc lên, đập thẳng xuống miếng vỉ, sau đó nó vỡ ra, tóe đều.
Bùm.
Hình như loáng thoáng có tiếng nổ nhỏ nào đó phát ra.
Hỏa quang bùng lên cuồn cuộn như rồng lượn.
Tiếng huyên náo lại nổi lên.
- Rực rỡ quá!
- Đẹp quá! Nhìn không đến nỗi nào.
- Mùi rượu thịt hòa quyện một cách hoàn hảo. Ta muốn ăn món này quá đi mất.

Đám đông há hốc mồm kinh ngạc, tiếng trầm trồ không ngớt.
Từng động tác của Bộ Phương khiến mùi thơm càng phiêu đãng, càng thu hút thêm bao sự chú ý.
Mùi thơm này thật sự quá kích thích, khiến không ít người vội vàng nghiêng đầu ngó qua.
Chu Ngạn thất thần bước xuống khỏi lôi đài. Sắc mặt hắn trắng bệch, kết quả lần rút thăm này khiến hắn hơi tuyệt vọng.
Với tư cách người dẫn đầu, hắn đại diện thi đấu đoàn thể lên rút thăm, lần so tài này có tổng cộng ba mươi mấy Tiểu Thế Giới tham gia, mạnh có, yếu cũng có.
Dĩ nhiên hắn hy vọng mình rút được thăm thi với những kẻ yếu hơn.
Nếu như rút phải thăm đấu Kim Cương Giới, Dực Nhân Cốc, Tây Kinh Tiểu Phật Giới, đều là những kẻ mạnh hơn, vậy thì lần thi tài này thảm rồi!
Hắn chưa đen đủi đến mức bốc trúng thăm đấu Kim Cương Giới, nhưng cũng không may mắn rút được thăm đấu với Tiểu Thế Giới nào khác yếu hơn.
Hắc Phong đại lục!
Một đại lục nằm sát Thâm Uyên, có năm người dự thi, trong đó có ba Bán Thánh và hai Chân Thần Cảnh Cửu Tinh.
Đối với Tiên Trù Giới, đấy chính là ác mộng!
Một vài người trong số họ về cơ bản đều là Chân Thần Cảnh Lục Tinh…
Tại sao lần so tài này lại có nhiều kẻ mạnh đến vậy chứ?
Hắn tuyệt vọng quá.
Vốn dĩ hắn cho rằng bản thân sẽ được thể hiện thực lực tại cuộc Minh Khư Thiên Đạo Chiến thi đấu này, ai dè lần thi đầu tiên đã gặp phải một giới mạnh như vậy.
Điều này khiến tinh thần hắn sa sút đi nhiều.
Hắn thật là có lỗi với Địch Thái Giới Chủ, còn cả Mộng Kỳ thành chủ nữa…
Nắm chặt thẻ bài đánh số và ngọc phù của thi đấu đoàn thể trong tay rồi siết chặt, hắn cứ lầm lũi bước đi thất tha thất thểu hệt như một con rối gỗ.
Đột nhiên có một mùi thơm ngào ngạt xộc vào trong mũi.
Ơ?
Chu Ngạn sững sờ, ánh mắt ngưng tụ. Sau đó vô thức ngẩng đầu lên nhìn về phía xa.
Một đám đông vây quanh, vòng trong vòng ngoài.
Hắn lách người chui vào bên trong, sau đó trông thấy Bộ Phương đang bày bán tại quầy hàng nhỏ…
Hắn trầm mặc… Vẫn còn bày quầy hàng được… Lại dám bày quầy hàng ngay trong cuộc đấu này, vậy còn gì là ý nghĩa thi tài nữa?
Xem ra Đại Ma Vương cũng không đáng tin cậy cho lắm!
Lần này xem như hết hy vọng thật rồi!
Ngược lại, Mặc Yên và Phương Ngọc lại háo hức nhìn Bộ Phương chăm chú, ánh sáng lóe lên sáng rực trong đôi mắt họ.
Ngày càng có nhiều người rút thăm xong quay về, tất cả đều vây quanh bốn phía, ngạc nhiên vì thứ mùi thơm phát ra từ gian hàng nhỏ kia.
Ánh mắt Bộ Phương sắc bén, miệng vẫn ngậm thanh cay, tay hơi đảo qua lại.
Chiếc bình tròn trong tay hắn đột nhiên xoay tròn, rắc một ít hương liệu lên mặt trên những xiên Chương Ngư Tu khiến cho xiên nướng càng thêm bắt mắt hơn.
Miếng thịt bóng loáng, dầu bắn văng ra, mùi thơm nức mũi.
- Thiết bản Chương Ngư Tu đã sẵn sàng!
Bộ Phương thả đũa xuống, tay nhấc cả ba xiên Chương Ngư Tu nướng lên, thản nhiên cất giọng. âm giọng không lớn không nhỏ, vừa đủ vang vọng tứ phía, khiến cho đám đông đang mê đắm trong cả công đoạn nấu nướng vừa xong xốc lại tinh thần.
- Nào, nếm thử đi.
Xiên đầu tiên, hắn đưa cho Tiểu U nếm thử.
Nàng đã nhịn không nổi nữa, vội giơ tay ra cầm lấy, đưa lên cái miệng nhỏ xinh cắn một miếng Chương Ngư Tu nóng hổi.
Đôi mắt nàng mở to kinh ngạc, miệng má phồng lên, khóe miệng còn dính chút nước tương.
Nhóp nhép.
Nàng tiếp tục nhấm nháp, mặt mũi đỏ hồng.
Wow, ngon thật!
Nàng ngạc nhiên vô cùng.
- Vẫn còn lại hai xiên. Mười vị khách đầu tiên sẽ được ưu đãi cho mỗi một xiên, hay nói cách khác, một xiên chỉ cần một Tiên Tinh là đủ.
Bộ Phương lại tiếp tục nói, mắt liếc nhìn một đám người xúm đen xúm đỏ trước mặt.
Liệu có ai mua không?
Đám đông nhìn Tiểu U đang ăn, miệng không ngừng nuốt nước bọt, nhưng vẫn không có ai có hành động gì.
Nếu như không có ai mua, vậy thì bọn họ cũng sẽ không mua.
Nhưng mà họ sai rồi…
- Cho ta một xiên! Cái mùi hương mê hoặc này thật đúng là làm tiểu tăng đây kìm lòng không được.
Bộ Phương vừa dứt lời thì một thanh âm thiếu kiên nhẫn đã vang lên từ phía trong đám đông.
Sau đó, một tiểu hòa thượng mặc Phật Y màu vàng bước ra, khóe miệng dính nước bọt, nhìn chằm chằm vào xiên Chương Ngư Tu trên tay hắn.
- Ớ, là tiểu hòa thượng của Tây Kinh Tiểu Phật!
- Hòa thượng mà cũng được phép ăn thịt á?
- Râu bạch tuộc đâu có tính là thịt được?

Sự xuất hiện của vị tiểu hòa thượng này đã khiến đám đông lại bàn tán không ngừng.
Sau khi đưa Tiên Tinh cho Bộ Phương, tiểu hòa thượng này nhận lại được một xiên thiết bản Chương Ngư Tu, vội vàng đưa vào miệng. Cắn một cái, mồm miệng đầy dầu mỡ, nước tương còn dính bên khóe miệng.
Đám đông lại thêm một lần xôn xao.
Có mấy vị tiểu hòa thượng mặc Phật Y ghé vào xem, trông thấy cảnh tiểu hòa thượng kia đang ăn xiên Chương Ngư Tu thì sắc mặt sa sầm.
- Pháp Thượng sư đệ chớ ăn. Đến lượt chúng ta thi đấu rồi.
- Pháp Vụ sư huynh, huynh cũng ăn thử đi. Ăn ngon lắm.
Tiểu hòa thượng ngước đôi mắt sáng ngời, khóe miệng vẫn còn vương chút nước tương, chia đều mấy miếng Chương Ngư Tu còn lại cho các vị hòa thượng khác.
- Được rồi được rồi. Ăn xong thì đi thi đấu được rồi chứ? Dù gì chúng ta cũng là những Thủ Tú Tây Kinh Tiểu Phật, tuyệt đối không được làm mất mặt.
Pháp Vụ hòa thượng bất đắc dĩ đành phải nhượng bộ, đối với tiểu sư đệ này, hắn nhất mực cưng chiều.
Cầm xiên Chương Ngư Tu mà tiểu sư đệ đưa cho, hắn ta ngửi ngửi, sau đó… há miệng cắn một miếng.

- Chết tiệt, ngon quá đi mất! Chủ quán, thêm một… À không, lại thêm mười xiên nữa!
Bạn cần đăng nhập để bình luận