Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 2045: Cẩu gia xuất trảo, tam trảo diệt thánh (1)

Dực Nhân Cốc, được xem như là nước lệ thuộc vào Minh Ngục.
Vị trí địa lý cũng cách Minh Ngục không quá xa.
Minh Ngục đã từng xâm lấn nơi này, chẳng qua cũng bị Đại Thánh của Dực Nhân Cốc ngăn lại, cuối cùng cao tầng của Dực Nhân Cốc và Minh Ngục đều ngồi xuống tiến hành giải hòa, ký kết một vài hiệp ước với nhau.
Mà mấy năm nay, Dực Nhân Cốc phát triển rất nhanh, trong đó cũng không thiếu sự trợ giúp từ Minh Ngục.
Dực Nhân của Dực Nhân Cốc dựa vào số lượng của đôi cánh sau lưng để phân chia tu vi, cánh càng nhiều, nói rõ rằng thực lực của bọn họ càng mạnh.
Quang ảnh bên trên bầu trời có hai đôi cánh, tổng là bốn chiếc.
Dao động khủng bố khuếch tán ra từ quanh thân hắn ta, quang mang thánh khiết chiếu rọi khắp cả thiên địa.
Đây là uy thế của Đại Thánh, vô cùng chấn động.
Thân phận của đội trưởng Dực Nhân Cốc không bình thường, vậy mà lại có thể dẫn động Đại Thánh ra tay.
Chẳng qua như vậy cũng xem như là đã phạm quy rồi, trận đấu Minh Khư Thiên Đạo lần này đã yêu cầu nghiêm khắc không cho phép cường giả Đại Thánh nhúng tay vào.
Cách làm này của đội trưởng Dực Nhân Cốc cũng coi như là đập nồi dìm thuyền, hắn ta đã bị Bộ Phương ép tới cực hạn rồi.
Hắn ta đường đường là một vị Nhị Chuyển Tiểu Thánh, vậy mà lại bị một tên tiểu tử vừa mới vào Tiểu Thánh ngược đãi cho một trận.
Thân thể của tên tiểu đầu bếp kia cường hãn đến mức làm cho hắn ta gần như muốn tuyệt vọng.
Đánh một quyền xuống, hắn ta cảm giác tựa như sức lực ngàn cân vậy, muốn ngăn cản cũng vô cùng khó khăn.
Sau khi cảm nhận được sự uy hiếp của cái chết, vị đội trưởng Dực Nhân Cốc này không chút do dự triệu hoán phân thân của Đại Thánh.
Đây là phương pháp giữ mạng mà ông nội đã cho hắn.
Rầm!
Quang ảnh Tứ Dực thánh khiết bay lơ lửng trên không trung, giống như thần chi chân chính vậy, nở rộ quang hoa làm cho trong lòng người ta chấn động.
Bộ Phương bay lơ lửng trên hư không, vẻ mặt hắn không chút thay đổi mà giương mắt nhìn.
Bỗng nhiên, phía trên đỉnh đầu.
Hư không vỡ tung.
Một bộ móng vuốt lả lướt đen kịt cách khoảng không mà đánh về phía quang ảnh.
- Cẩu gia?
Bộ Phương sửng sốt, hắn nhìn khe nứt trong hư không, nơi đó, một con Hắc Cẩu lười biếng nằm úp sấp đang giơ móng vuốt lên.
Bộ Phương híp mắt lại, hắn cảm nhận được uy thế trên người Cẩu gia lại trở nên mạnh hơn rồi.
- Cẩu trảo ở đâu ra vậy! Dám mạo phạm Tứ Dực Đại Thánh của Dực Nhân Cốc ta! Muốn chết!
Đồng tử của đội trưởng Dực Nhân Cốc trừng lớn, hắn ta há mồm gào thét một tiếng.
Có Tứ Dực Đại Thánh chống lưng cho hắn ta, bây giờ hắn vô cùng mạnh mẽ, đừng nói chỉ là một tên tiểu đầu bếp, cho dù là mười tên thì hắn ta cũng có thể nghiền áp ra thành tro tàn.
Cẩu trảo nhanh nhẹn quét ngang trời.
Trực tiếp thu hút sự chú ý của vị Tứ Dực Đại Thánh kia.
Cái đầu quang ảnh đó động một cái, tựa như có tầm mắt bắn về phía cẩu trảo vậy.
Vèo…
Quang mang lóng lánh đột nhiên tỏa ra.
Ngay sau đó, hai đôi cánh trắng tinh phía sau lưng hắn ta rung mạnh lên.
Giơ một quyền lên rồi chợt đánh ra.
Va chạm với móng vuốt của Cẩu gia.
Thánh Khiết Quang Quyền!
Đây là chiến kĩ sở trường của Dực Nhân Cốc.
Móng chó nhanh nhẹn tiếp tục quét ngang cùng với minh khí đen kịt đang thổi quét không dứt, Thiên Địa Chi Thành khủng bố khuếch tán ra, làm cho tất cả mọi người ở đây đều cảm nhận được một trận hít thở không thông.
Lúc cẩu trảo lả lướt xuất hiện, người trong tiểu đội của Địa Ngục đã ghé vào trên mặt đất mà run rẩy không ngừng, sắc mặt vô cùng hoảng sợ.
Cái loại cảm giác này, bọn họ cũng không còn xa lạ gì nữa.
Đó là hơi thở thuộc về Địa Ngục, là hơi thở của thượng vị giả ở nơi này.
Chính là hơi thở thuộc về Đại Thánh của Địa Ngục!
Sau lưng tên tiểu đầu bếp này lại xuất hiện một vị Đại Thánh Địa Ngục hả?
Sao một tên đầu bếp của Tiên Trù Giới lại được Đại Thánh của Địa Ngục chống lưng cho chứ?
Rầm!
Bất chợt, quang quyền va chạm với cẩu trảo.
Tiếng nổ mạnh khủng bố lập tức dội đến.
Nhưng mà, thứ làm cho mọi người rớt cả mắt kính chính là…
Quang quyền lại yếu ớt mà gãy rời từng tấc một tựa như thủy tinh trong nháy mắt, một tiếng răng rắc vang lên, quang quyền vỡ tan trên không trung.
Ầm!
Cẩu trảo đập xuống.
Vị Tứ Dực Đại Thánh kia đột nhiên bị đập thẳng lên trên mặt đất một cách hung ác, tạo thành một cái hố sâu thật lớn.
- Một cái phân thân của điểu nhân Tam Chuyển Đại Thánh mà cũng dám ra vẻ ta đây ở trước mặt Cẩu gia ngươi sao? Cho dù bản thể của ngươi có đến đây, nhìn thấy Cẩu gia ta cũng phải khép cánh lui ra một bên đứng thôi.
Bên trong khe nứt, một giọng nói ôn hòa và lười biếng mà lại còn mang theo vẻ khinh thường không chút che dấu nào vang vọng.
Đội trưởng của Dực Nhân Cốc đã ngây dại.
Một trảo quét xuống.
Chỗ dựa của hắn ta đã bị đập trên mặt đất một cách vô tình rồi.
Điều này sao có thể chứ?
Rầm!
Đá vụn trên mặt đất ầm ầm dâng lên rồi tán loạn ra khắp nơi.
Đạo quang ảnh của Tứ Dực Đại Thánh kia lại phóng lên cao một lần nữa, một thanh kiếm quang chữ thập đột nhiên xuất hiện trong tay hắn ta.
Vù…
Dường như có thiên đạo ý chí đang thổi quét đến.
Kiếm quang chữ thập bị quang ảnh kia đánh ra một cách mạnh mẽ, ngay lập tức quét ngang khoảng không mà đánh về phía Cẩu gia đang lánh mình ở bên trong khe nứt trên hư không kia.
- Đây là tuyệt học của Dực Nhân Cốc ta… Thập Tự Thẩm Phán!
Ánh mắt của đội trưởng Dực Nhân Cốc chợt co rụt lại, hai vị cường giả của Dực Nhân Cốc ở phía sau hắn ta thì lại sáng bừng ánh mắt lên.
Nhưng mà, rất nhanh, bọn họ lại tuyệt vọng một lần nữa.
Bên trong khe nứt.
Một chiếc cẩu trảo đen kịt lại đánh ra, nhẹ nhàng vỗ lên trên kiếm quang chữ thập kia khiến nó vỡ tan tành.
Cẩu trảo tiếp tục đánh ra ngang trời.
Rồi lại vỗ lên trên quanh ảnh của Tứ Dực Đại Thánh.
Tứ Dực Đại Thánh bị đánh cho gần như là tan tác.
Kết thúc trảo thứ hai.
Trong hư không, đột nhiên truyền đến tiếng nổ vang ầm trời.
Ngay sau đó, trảo thứ ba chợt tới gần.
Hư không cũng bị kiềm nén đến mức không ngừng dội lại tiếng vỡ răng rắc…
Ầm ầm ầm!
Một trảo cuối cùng chợt hạ xuống.
Trực tiếp đánh cho quang ảnh của Tứ Dực kia tan thành tro bụi…
Ba cẩu trảo nhanh nhẹn đập cho phân thân của một vị Đại Thánh tan biến.
Phụt phụt!
Đội trưởng của Dực Nhân Cốc há mồm phun ra một ngụm máu tươi, kiếm quang ở giữa mi tâm của hắn ta vỡ tan ngay lập tức, hơi thở cả người cũng chợt trở nên yếu ớt hơn, hắn ta hung hăng ngã xuống mặt đất.
Ánh mắt hắn ta trừng lớn, cảm thấy cực kỳ khó có thể tin được.
Sao thế gian này lại có một con chó mạnh mẽ đến mức này cơ chứ?
Khóe miệng của đội trưởng Dực Nhân Cốc có máu tươi chảy xuống, mắt hắn ta như muốn nứt ra.
Hắn ta nhìn quanh khắp bốn phía.
Toàn bộ cường giả của Địa Ngục đều sợ hãi rụt rè mà quỳ rạp hết trên mặt đất.
Cho dù là đội trưởng của tiểu đội Địa Ngục có thực lực không kém gì hắn ta cũng thế.
Dường như đám cường giả của Địa Ngục đang đối mặt với một đấng tối cao vậy.
Một con chó…
Mà người của Địa Ngục lại kính sợ hắn ta như thế…
Ánh mắt của đội trưởng Dực Nhân Cốc đột nhiên co rụt lại, hắn ta chợt hiểu rõ ra điều gì đó!
- Địa Ngục Khuyển?
Hắn ta gào lên một tiếng.
Là con Địa Ngục Khuyển đã bị cường giả chín tộc của Minh Ngục đánh cho trọng thương kia sao?
Sao hắn ta lại có thể xuất hiện chứ?
Thương thế của hắn ta sao lại có thể hồi phục nhanh như vậy được?
- Gọi Cẩu gia của ngươi làm chi?
Bên trong khe nứt trên hư không, một giọng nói lười biếng lập tức dội lại.
- Không công bằng!
- Con Hắc Cẩu nhà ngươi! Thân là Đại Thánh của Địa Ngục, dựa vào cái gì mà nhúng tay vào việc thi đấu chứ!
- Ta không phục!
Trong ánh mắt của đội trưởng Dực Nhân Cốc tràn đầy vẻ không cam lòng, hắn ta há miệng rít gào lên.
Bộ Phương nhếch khóe miệng mà nhìn hắn ta với vẻ lạnh nhạt.
Cái tên này mà cũng có mặt mũi nói không công bằng sao?
Đầu tiên là che dấu thực lực, sau đó còn triệu hoán phân thân Đại Thánh, người như thế hoàn toàn đã diễn giải sự không công bằng tới cực hạn luôn rồi.
Bây giờ hắn lại còn có mặt mũi kêu gào bảo không công bằng…
Khắp cả bốn phía đều yên tĩnh đi vài giây.
Chỉ còn lại có tiếng rống giận đầy vẻ không cam lòng của đội trưởng Dực Nhân Cốc, hắn ta đang rít gào, hắn ta đang phẫn nộ.
Nhưng mà…
Hư không nổ tung.
Lại một cẩu trảo lả lướt giáng từ trên trời xuống.
Một tiếng rầm vang lên, trong nháy mắt đã phóng đại trong ánh mắt của đội trưởng Dực Nhân Cốc, cuối cùng hoàn toàn bao phủ lấy cả người hắn ta.
Cả mặt đất đều chấn động rồi hoàn toàn sụp đổ xuống, để hiện ra một dấu cẩu trảo thật lớn.
- Đừng nói Cẩu gia lấy lớn hiếp nhỏ, một trảo đánh cho ngươi sống dở chết dở, để lại cho ngươi một hơi cũng coi như là Cẩu gia nhân từ rồi, về phần tiếp theo đây… để cho tiểu tử Bộ Phương giải quyết đi.
Giọng nói ôn hòa mà tràn ngập từ tính vang vọng một lần nữa trong hư không.
Sau đó, khe nứt trên không trung chậm rãi khép lại.
Bên trong khe nứt.
Cẩu gia lười biếng đưa ánh mắt hơi nhìn thoáng về phương xa.
Trong hư không ở nơi đó có một bóng người cầm một cây cỏ trong tay cười cười mà nhìn Cẩu gia.
Bạn cần đăng nhập để bình luận