Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 2687: Cậu đã bị bắt (1)

Bộ Phương mang theo vị khách hàng này rời đi.
Để lại Lưu Mục và bếp trưởng trong nỗi kinh hoàng.
Hai người đưa mắt nhìn nhau, chỉ cảm thấy tất cả những điều này đều chỉ là một giấc mơ.
Nhưng Lưu Mục thì lại nuốt một ngụm nước miếng, những gì trên mạng nói đều là sự thật sao? Kỳ nhân dị sĩ... đã thật sự xuất hiện rồi!
Hơn nữa, chuyện này còn xảy ra ngay bên cạnh cậu ta nữa.
Ánh mắt Lưu Mục đột nhiên sáng lên, sau đó, cậu ta không chút do dự mà cầm điện thoại di động viết lại những gì mình đã tận mắt chứng kiến ngày hôm nay thành bài viết rồi đăng lên trên diễn đàn.
...
Khách hàng này là một vị Thuần Thú Sư... Trên thực tế, anh ta cũng là một loại Dị Năng Giả và đã lĩnh ngộ được năng lực giao tiếp với động vật.
Đương nhiên, năng lực của anh ta có hạn, bởi vì khi bị dìm xuống nước anh ta mới lĩnh ngộ được, cho nên một khi anh ta điều khiển linh thú, toàn thân sẽ ướt sũng, bốc lên hơi nước, giống như một con thủy quái bò lên khỏi mặt nước vậy.
Lúc trước, anh ta gần như đã tuyệt vọng, thế nhưng nhờ sự xuất hiện của loại năng lực này đã khiến cho anh ta cảm thấy rằng có lẽ ông trời không muốn anh ta chết.
Cho nên, anh ta đã nỗ lực sống sót, nhưng mà anh ta lại có một mối căm hận với con người, vì vậy anh ta đã không ngừng sai khiến con cá chép nhỏ của mình để bức hại con người.
Đây là một người có tâm thần rối loạn.
Giống như giờ phút này, anh ta đang đi về phía trước, cúi đầu xuống, nhưng tia oán hận thỉnh thoảng lại lóe lên trong mắt anh ta.
Thân phận của anh ta vô cùng nhạy cảm, là một phạm nhân mà tổ chức quốc gia đang truy bắt.
Tuy nhiên, lần này, một khi anh ta ngoi đầu lên thì anh ta chắc chắn sẽ trở thành mục tiêu của cơ quan quốc gia.
Trên thực tế, anh ta cũng không muốn đến vùng phụ cận của Cửu Vĩ Hồ sớm như vậy.
Thế nhưng anh ta không còn cách nào khác, tên phía sau kia như là một vị Thần Chi cao cao tại thượng đang nhìn chăm chú khiến anh ta căng thẳng đến mức không thở nổi.
Nếu có cơ hội, anh ta thật sự rất muốn chạy trốn.
Hai người bắt taxi rồi rời khỏi khu vực thành thị, đi đến vùng ngoại ô.
Bầu trời lại đổ cơn Mưa Linh Khí một lần nữa.
Nhưng lần này Mưa Linh Khí rất nhỏ.
Thuần Thú Sư này thì điên cuồng và tham lam dầm trong mưa, anh ta ưa thích cảm giác ở dưới mưa.
Bởi vì trong cơn mưa này có ẩn chứa linh khí khiến cho năng lực của anh ta tăng cường không ngừng.
- Cửu Vĩ Hồ ngay ở bên trên núi này...
Thuần Thú Sư nói.
Anh ta quay đầu lại nhìn Bộ Phương một cái, trong đáy mắt có vẻ oán hận chợt lóe lên rồi biến mất.
- Ở trên núi sao?
Bộ Phương nheo mắt lại rồi liếc nhìn ngọn núi hùng vĩ một chút, đường núi ẩn hiện trong bóng cây, nhìn có hơi tối tăm đáng sợ.
- Nếu anh đã biết Cửu Vĩ Hồ, vậy thì anh có biết người phụ nữ bên cạnh Cửu Vĩ Hồ không?
Bộ Phuơng suy nghĩ một lúc rồi hỏi.
Thuần Thú Sư này sững sờ, người phụ nữ? Sao lại có phụ nữ ở bên cạnh Cửu Vĩ Hồ được chứ?
- Không có! Cửu Vĩ Hồ trốn vào trong núi là bởi vì bị vây ép, bên cạnh không có người phụ nữ nào cả...
- Còn nữa... Tôi nhắc nhở anh, một khi anh bước vào bên trong con đường núi này thì sẽ tiến vào phạm vi mục tiêu của tất cả mọi người, tổ chức Hoa Quốc Dị Năng có rất nhiều Thuần Thú Sư, còn có Luyện Khí Sĩ của một số gia tộc ở ẩn đều sẽ chú ý đến anh... Đến lúc đó, anh sẽ không dễ dàng cứu được Cửu Vĩ Hồ đâu!
Thuần Thú Sư nói.
- Anh đi đường của anh đi.
Sắc mặt Bộ Phương không chút cảm xúc mà liếc nhìn anh ta một cái.
Thuần Thú Sư bất đắc dĩ, buộc phải bước vào con đường núi này.
Mà vừa bước vào con đường núi đó.
Bộ Phương bèn cảm nhận được linh khí dâng lên từ trong lòng đất, càng ngày càng trở nên sáng chói khiến hắn không khỏi nheo mắt lại.
Đôi mắt của Thuần Thú Sư đột nhiên sáng lên, anh ta biết rằng đây chính là cơ hội để trốn thoát!
Lợi dụng lúc Bộ Phương đang hoa mắt, Thuần Thú Sư điên cuồng chạy vào trong đường núi, cũng không để ý đến mấy cành cây mà lao thẳng vào trong rừng rồi biến mất không thấy dấu vết.
Trốn?
Khóe miệng Bộ Phương hơi nhếch lên.
Hắn vỗ vỗ lên Tiểu Bì trên bờ vai mình.
Đôi mắt kép và thẳng của Tiểu Bì quay tít một vòng, sau đó, nó phát ra một tiếng chi chi, xoẹt một tiếng rồi bắn ra, hóa thành một sợi chỉ màu vàng và biến mất ngay lập tức.
Chỉ chốc lát sau, trong khu rừng rậm đã vang lên một tiếng rú thảm thiết, tiếng hét bi thảm đó chỉ vang lên trong nháy mắt là đã im bặt lại.
Xoẹt một tiếng.
Ánh sáng vàng bắn xẹt về rồi đáp xuống vai của Bộ Phương một lần nữa.
Tiểu Bì nằm trên đó, toàn thân nó phát ra ánh sáng vàng sáng chói.
Trong bóng đêm.
Dường như có không ít âm thanh hít một hơi khí lạnh vang vọng lên.
Đó đều là tiếng hít thở của những người đang âm thầm thăm dò sau khi Bộ Phương bước lên đường núi.
- Lại có người tới... hình như là một vị Thuần Thú Sư...
- Đó là thứ đồ chơi gì vậy? Tôm tích màu vàng kim?
- Tôm tích cũng có lực chiến đấu mạnh như vậy sao? Đây là Thuần Thú Sư cấp bậc gì vậy?
...
Trong bóng đêm, không ít người đều đang lẩm bẩm.
Đương nhiên Bộ Phương biết những người đang ẩn dật này, không cần phải nói Bộ Phương cũng biết những người giấu mặt này chắc hẳn là những Thuần Thú Sư hoặc Dị Năng Giả.
Tất nhiên, đều là Dị Năng Giả không được bên chính phủ chứng nhận.
Bộ Phương không để ý đến bọn họ, hắn bắt chéo hai tay lại rồi tiếp tục cất bước.
Đường núi vô cùng gập ghềnh, là một cái dốc đứng, đi một đường lên trên, con đường chỉ được trái bê tông một nửa, còn lại là con đường lầy lội bùn đất hoặc từng bậc từng bậc phiến đá xanh.
Bộ Phương không biết vị trí chính xác của Cửu Vĩ Hồ.
Nhưng cứ tiếp tục đi lên thì được.
Khi đi đến giữa sườn núi, Bộ Phương đã bị ai đó chặn lại.
Đó là một đám người mặc áo khoác kaki, có cả nam lẫn nữ.
Sắc mặt bọn họ không chút cảm xúc mà chặn đường Bộ Phương lại, không cho hắn tiếp tục tiến lên phía trước.
- Thưa ngài, phía trên nguy hiểm, hãy quay trở lại đi.
Một người trung niên ngậm điếu thuốc nhưng chưa châm lửa chặn Bộ Phương lại và nói với hắn như vậy, bảo Bộ Phương quay trở về.
- Bên trên đã xảy ra chuyện gì?
Sắc mặt Bộ Phương không biểu tình mà hỏi.
- Không có gì cả, một trận lở đất đã xảy ra, đường bị chặn lại rồi.
Người đàn ông mặc áo khóa liếc nhìn Bộ Phương một cái rồi nói.
Dường như ông ta đã cảm nhận được sự kỳ lạ của Bộ Phương, Tiểu Bì ở trên vai Bộ Phương khiến ông ta có hơi nghi ngờ.
- Sạt lở đất?
Bộ Phương sửng sốt, sau đó bĩu môi. Đó chắc hẳn chỉ là lí do thoái thác của đối phương thôi.
- Không phải là Cửu Vĩ Hồ sao?
- Hả? Cậu biết Cửu Vĩ Hồ... Cậu là Thuần Thú Sư?
Người đàn ông trung niên giật mình.
- Không thể nào, tôi biết tất cả Thuần Thú Sư ở thành phố Giang Đông. Không có ai giống như cậu cả, rốt cuộc thì cậu là ai? Chẳng lẽ là Tuần Thú Sư từ thành phố khác?
Người đàn ông trung niên ngậm lấy điếu thuốc, ánh mắt càng ngày càng ngưng trọng lại.
Tin tức về Cửu Vĩ Hồ đã lan truyền ra ngoài rồi sao?
Nếu như là Thuần Thú Sư từ các thành phố khác hoặc thậm chí là các tỉnh khác đến, ông ta sợ rằng những người ở chi nhánh Giang Đông bọn họ có thể không quản được những Tuần Thú Sư này.
Càng đừng nói đến rất nhiều Dị Năng Giả đang theo dõi sát sao.
Bộ Phương lắc đầu không nói thêm gì nữa.
- Để tôi lên núi.
- Không được, mời ngài quay trở về.
Bạn cần đăng nhập để bình luận