Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 1665: Bộ lão bản hào phóng (1)

Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Sau khi Lục Nhất thua Lưu Mặc Bạch ở giải đấu Tiên Trù, cả người đều trở nên vô cùng u ám, giống như trời sắp sập xuống vậy.
Tiên vào không gian Tiên Thụ cũng ngơ ngác không biết đang làm gì.
Cũng chẳng có mục đích hành tẩu khắp nơi trong không gian Tiên Thụ, ánh mắt lúc nào cũng đờ đẫn.
Mất đi trù đạo chi tâm, tất cả mọi thứ trước đây của hắn đều trở thành bong bóng, thiên phú của hắn, vinh quang của hắn, đều bị tước đoạt đi.
Hắn từ một thiên tài yêu nghiệt được người người kính sợ biến thành một đống bùn nhão.
Có đôi khi hắn sẽ oán trách, tại sao lại gặp phải Đại Ma Vương và người áo đen, tại sao hắn lại phải chịu tất cả tai nạn khiến người ta không thể chịu đựng nổi này.
Thế nhưng càng nghĩ, lại chỉ càng đau khổ, bởi vì tất cả đều đã xảy ra, hắn chỉ có thể chấp nhận.
Ngơ ngẩn hành tẩu trong không gian Tiên Thụ.
Cho dù hai lần ý chí Thiên Đạo trong không gian Tiên Thụ khuếch tán, hắn cũng không hề có tâm tình nào để cảm nhận.
Hắn cũng không thể ở trong thời gian ngắn ngưng tụ ra trù đạo chi tâm một lần nữa.
Nhưng ngay sau đó, tất cả những chuyện hắn gặp phải sau đó, đều làm hắn sợ hãi.
Tiết Dao, Mạnh Khôn, Phong Tân và các thiên tài Tiên Trù khác, mỗi một vị đều giống như hắn, đều bị người ta rút đi trù đạo chi tâm, điều này khiến hắn cảm thấy rất bất thường.
Đúng lúc này, một tiếng vang thật lớn làm hắn hoàn toàn bừng tỉnh.
Trong ánh mắt hoảng sợ của hắn.
Tiên Thụ khổng lồ bị một đao chặt đứt…
Xoạt xoạt, hóa thành hai nửa…
Tiên Thụ, bị chặt đứt rồi!
Điều này khiến Lục Nhất nhận ra, Tiên Trù Giới sắp xảy ra chuyện lớn.
Khi bọn hắn đuổi tới bên ngoài phế tích cung điện Tiên Thụ, liền nhìn thấy một đám người đang giằng co.
Trong đó có Mộng Kỳ thành chủ mà hắn ái mộ, còn có Giới Chủ đại nhân khiến hắn kính sợ.
Còn có… Đại Ma Vương khiến hắn cảm thấy trong lòng rất phức tạp, Bộ Phương.
Bầu không khí khiến hắn cảm thấy có sự bất thường.
Hồi lâu sau, Lục Nhất mới hiểu rõ ngọn nguồn sự việc.
Nguyên lai là một đám gia hỏa tự xưng là Hắc Ám Minh Trù muốn đoạt hạt giống Tiên Thụ, Giới Chủ đại nhân và Mộng Kỳ thành chủ đang cố gắng đối đầu với bọn họ.
Muốn khai triển trù đấu, dựa vào thắng bại của trù đấu để quyết định hạt giống Tiên Thụ thuộc về ai.
Tuy rằng Lục Nhất đang suy sụp tinh thần nhưng cũng không phải ngốc.
Hắn lập tức hiểu rõ, trận trù đấu này rất quan trọng… Đây là một trận trù đấu quyết định sinh tử tồn vong của Tiên Trù Giới.
Một khi thua, Tiên Trù Giới sẽ hoàn toàn xuống dốc, hoàn toàn sụp đổ!
Trong lòng Lục Nhất bỗng nhiên có một ngọn lửa cháy lên, tuy hắn sa sút nhưng hắn cũng không muốn nhìn thấy nhà cửa bị phá hủy!
Đấu tranh nhìn chăm chú về phía xa, đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm trù đấu ở đó.
Trận trù đấu.
Mộng Kỳ thành chủ mặc một thân trường bào Tiên Khí đối diện với Minh Trù của Hắc Ám Minh Trù Minh Ngục, Trịnh Cuồng Cửu.
Giống như vô cùng ăn ý.
Vây quanh hạt giống Tiên Thụ.
Một đám người phân biệt tách thành hai phe.
Phế tích cung điện Tiên Thụ trở thành chỗ để trù đấu.
Tựa hồ như có một sự chấn động vô hình đang khuếch tán ra.
Sau lưng Trịnh Cuồng Cửu hiện ra một đạo hư ảnh khổng lồ. Hư ảnh này che khuất bầu trời, chính giữa đầu có một viên hồng bảo thạch đỏ như máu, hồng bảo thạch tản ra muôn vàn ánh sáng rực rỡ.
Quang mang chói mắt làm cho tâm thần của tất cả mọi người đều run lên.
- Đây là nhân chứng của lời thề trù đấu… Chuyện trù đấu đối với Hắc Ám Minh Trù ta cũng không phải chuyện trẻ con…
Mái tóc trắng của Trịnh Cuồng Cửu phiêu đãng bay lên.
Mạnh mẽ hất bay áo choàng màu đen trên người lên.
Tiếng “rầm rầm” vang vọng khắp nơi.
Trịnh Cuồng Cửu nhất thời lộ ra cơ thể khỏe khoắn phía dưới áo choàng.
Bên hông có một thanh thái đao hình bán nguyệt, thái đao có màu xanh lam, bên trên có minh khí đen nhánh quấn quanh.
Ngón tay chuyển một cái, thái đao hình bán nguyệt xoay tròn. Khí thế trên thân thể Trịnh Cuồng Cửu cũng bỗng nhiên phát sinh biến hóa rất lớn.
Trong mắt hiện lên màu đỏ thẫm.
Sau lưng, một Tà Nguyệt cong cong hiện ra.
- Tiên Trù của Tiên Trù Giới? Tất cả đều là rác rưởi… Ta sẽ để ngươi cảm nhận được cái gì gọi là trù nghệ chân chính.
Trịnh Cuồng Cửu lạnh lùng nói ra.
Ngay sau đó, thái đao chém ngang ra tạo thành một làn sóng năng lượng đáng sợ.
Mộng Kỳ thành chủ nhíu mày lại.
Nàng ta cảm thấy có hơi áp lực. Áp lực trên người Trịnh Cuồng Cửu phát ra khiến trong lòng nàng ta có hơi bất an.
Nhưng Mộng Kỳ thành chủ nhắm mắt lại, sau đó lại thở ra một hơi, lập tức mở mắt ra.
Trong đôi mắt hiện lên vẻ quyết tuyệt.
- Tới đi! Vì Tiên Trù Giới, ta sẽ không để ngươi thắng đâu!
Ong…
Tiên bào trên thân Mộng Kỳ thành chủ xoay tròn, sau đó cầm chặt thái đao trên tay, ngưng trọng nói.
Trịnh Cuồng Cửu giật giật khóe một một cái.
- Cái giá của trù đấu… chính là sau khi thất bại sẽ phải hủy bỏ tư cách nấu ăn mãi mãi, và giao mọi thứ liên quan đến nấu nướng cho đối thủ.
Trịnh Cuồng Cửu nói:
- Những Tiên Trù sống trong nhà kính như ngươi làm sao có thể biết trù đấu của Minh Trù bọn ta đáng sợ đến cỡ nào!
Trịnh Cuồng Cửu lạnh lùng nói:
- Mỗi một trận trù đấu, đều là đánh cược vận mệnh!
Mộng Kỳ thành chủ hít sâu vào rồi thở ra một hơi, ánh mắt kiên định.
- Tới đi!
Thân hình Cẩu gia trong chớp mắt xuất hiện giữa hai người, cũng là ở chính giữa cung điện Tiên Thụ đổ nát.
- Rất tốt, nửa chén trà nhỏ để ấp ủ cảm xúc. Bây giờ… Cẩu gia ta tuyên bố chủ đề trận trù đấu này của các ngươi…
Cẩu gia đứng ở giữa cung điện Tiên Thụ, cái đuôi đung đưa, giọng nói ôn hòa tràn ngập từ tính vang vọng lên.
Nó duỗi móng vuốt ra liếm liếm.
Sau đó mắt chó sắc bén liếc nhìn hai người một cái, nói:
- Chủ đề trù đấu lần này… Mì!
Oanh!
Cẩu gia vừa dứt lời.
Bóng đen khổng lồ trong hư không bỗng nhiên tạo ra một cỗ chấn động vô hình khuếch tán ra.
Chấn động kia bao phủ trên thân thể Mộng Kỳ và Trịnh Cuồng Cửu.
Cẩu gia liếc nhìn hư ảnh thật sâu, thân hình đột nhiên biến mất khỏi trung tâm cung điện Tiên Thụ.
Ong…
Hồng bảo thạch đỏ như máu từ trên đầu rủ xuống quang hoa.
Quang hoa như những gợn sóng bao phủ lên thân thể bọn họ.
Hóa thành một trận pháp, tạo thành một lôi đài trù đấu.
- Chủ đề trù đấu là mì à?
Ở một bên của trận pháp, Mạc Tu chắp hai tay, trên mặt nở nụ cười nhẹ nhõm.
- Chủ đề lại là mì, may mắn cho Trịnh Cuồng Cửu kia. Đối với mì hắn ta nghiên cứu tinh thâm hơn ta nhiều.
Một vị áo đen khác vừa cười vừa nói.
Mạc Tu cũng gật đầu. Thân là Lân Trù, mỗi người đều có chuyên môn riêng của mình.
Dù sao trù nghệ cũng thâm sâu không lường được, muốn mỗi một loại món ăn đều nghiên cứu toàn bộ cũng phải tốn rất nhiều thời gian.
Cho dù là Lân Trù cũng chỉ có thể đi một con đường riêng của mình.
Mà đi ra khỏi con đường của mình… chính là Lân Trù.
Bạn cần đăng nhập để bình luận