Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 2310: Pháp Tắc của Bộ Phương! (2)

Notice: Undefined offset: 221
Đế Thính cũng ngây người.
Bọn người Tiểu U thì vô cùng nghi hoặc.
- Cái này… Đây là…
Đế Thính cũng là Thần, đương nhiên có thể cảm nhận được rõ ràng Pháp Tắc Chi Lực mạnh mẽ ngập tràn trong lòng bàn tay Bộ Phương.
- Pháp Tắc Vũ Trụ Chí Cường!
Sắc mặt Cẩu gia nghiêm túc, hít một hơi thật sâu.
Nó không ngờ, vậy mà Bộ Phương cũng lĩnh ngộ được Pháp Tắc Vũ Trụ Chí Cường, lại còn… Còn không phải là Pháp Tắc Vũ Trụ Chí Cường bình thường.
Mà chính là loại thần bí nhất, hiếm có nhất trong Ngũ Đại Vũ Trụ Chí Cường Pháp Tắc… Pháp Tắc Luân Hồi!
- Pháp Tắc Luân Hồi?
Đế Thính chợt cảm thấy miệng mình đắng chát lại. Mẹ nó, hắn ta ghen muốn chết đi được!
Lúc nào mà Vũ Trụ Pháp Tắc lại trở nên phổ biến như vậy?
Địa Ngục Khuyển lĩnh ngộ còn chưa tính, bây giờ Bộ Phương cũng lĩnh ngộ được.
Tên đầu bếp này dựa vào cái gì mà lĩnh ngộ Pháp Tắc Luân Hồi?
Một đầu bếp như hắn không phải nên lĩnh ngộ Pháp Tắc Hỏa Diễm mới là bình thường nhất à?
Hoặc là lĩnh ngộ giống như Trù Đấu Chi Thần… Pháp Tắc Trù Đấu, hoặc là Pháp Tắc Nấu Nướng hay Pháp Tắc Đao!
Đầu bếp và Luân Hồi… có bắn đại bác cũng không tới!
Đúng là vận cứt chó!
Trong lòng Đế Thính ghen ghét đến cùng cực, như thể có ngọn lửa đang cháy hừng hực bên trong.
Giọng điệu cũng trở nên chua chát.
- Pháp Tắc Luân Hồi thần bí khó lường. Cho dù người trong Thần Triều cũng có rất ít người có được. Đầu bếp như ngươi, nếu thật sự lĩnh ngộ được Pháp Tắc này, không biết là may mắn hay bất hạnh nữa. Bởi vì không ai có thể hướng dẫn con đường tu hành cho ngươi.
Đế Thính nói.
Nhưng mà, hắn ta vừa nói xong liền bị một bàn tay của Cẩu gia đập vào đầu, “bành” một tiếng bị đập ngã xuống đất.
- Ai cần ngươi nói hả?
Cẩu gia liếc mắt nhìn Đế Thính, chưa từng thấy qua lời nào đầy ghen ghét như vậy.
Nhưng dù nói thế nào thì chỉ cần là Chí Cường Pháp Tắc, một khi tu hành đến cuối cùng thì sẽ vô cùng cao thâm! Có thể thông thiên triệt địa.
- Một con chó chân ngắn lĩnh ngộ Pháp Tắc Ánh Sáng như ngươi còn dám nói về Pháp Tắc Vũ Trụ Chí Cường?
Cẩu gia nói.
Đế Thính:
- …
“Pháp Tắc Luân Hồi?”
Bộ Phương ngẩn người.
Hắn lĩnh ngộ lại là Pháp Tắc Luân Hồi. Tạo sao?
Nhớ đến khoảnh khắc khi Kỳ Lân đối diện với hắn, cảm giác rung động tâm hồn đó khiến hắn luôn cảm thấy cái gọi là Luân Hồi này có điều kỳ lạ.
Ong…
Theo Pháp Tắc Chi Lực hiện lên.
Tinh Thần Hải của Bộ Phương đột nhiên xảy ra biến hóa kinh thiên động địa.
Pháp Tắc Chi Lực và tâm thần nhất thời bị hút vào trong đó.

Tiên Trù Giới.
Địch Thái Giới Chủ ngơ ngác nhìn.
Chiến thuyền che khuất bầu trời xuất hiện như một vị thần, uy áp tràn ngập khắp nơi khiến hắn ta không thể không quỳ xuống.
Không… hắn ta đã thực sự quỳ xuống.
Hắn ta không cản nổi uy áp thuộc về Thần này.
Trên chiến thuyền.
Có tiếng kèn lệnh vang vọng.
Đinh tai nhức óc, rung động tâm thần.
Sau đó, trong ánh mắt thít chặt của Địch Thái Giới Chủ.
Một nữ nhân cực kỳ xinh đẹp… à không, một nam nhân bước ra.
Từng bước đạp vào hư không.
Mỗi một bước chân đạp xuống lại có một Pháp Tắc Phù Văn lưu chuyển theo bước chân hắn.
Uy áp đáng sợ che lấp trời đất, dường như chỉ cần một ý niệm là có thể hủy hoại Tiên Trù Giới trong nháy mắt.
“Hắn là ai?”
Đầu óc Địch Thái Giới Chủ run lên.
Hắn ta chưa bao giờ thấy tồn tại nào đáng sợ như vậy.
Cho dù là Địa Ngục Khuyển đã thành Thần, ở trước mặt nam nhân xinh đẹp này cũng yếu hơn vài phần.
- Tiên Trù Giới à…
Nam nhân chắp lấy tay, đầu đội tử quan, người mặc cẩm bào, chân đi long bì giày, dáng người thẳng tắp thon dài, vô cùng hoàn hảo.
Giống như kiệt tác của tạo hóa, khiến người ta cảm thấy mặc cảm tự tin.
Rầm rầm.
Tiên Thụ lay động.
Sau đó cành cây ngưng tụ ra một bóng người, nhìn chằm chằm vào nam nhân tuấn mỹ đang đạp không đến.
- Đa Bảo Tiên Thụ… Nhiều năm như vậy, ngươi vẫn như trước bảo vệ bảo chỗ này.
Nam tử nhàn nhạt nói, đôi mắt ôn nhu như nước, tựa như có từng ánh sao lấp lánh.
Nhánh cây Tiên Thụ chập chờn lay động, nhìn nam nhân kia.
- Ngươi đã trở về. Đáng tiếc… ngươi đã không còn như xưa nữa.
Tiên Thụ nói với nam nhân tuấn mỹ kia.
Câu nói của Tiên Thụ khiến ánh mắt nam nhân kia hiện lên sự ảm đạm và thất vọng.
- Ta biết… Ta đã mất đi tất cả. Nhưng cũng không sao cả, rồi sẽ có cơ hội vực dậy.
Nam tử cười khẽ, có vẻ tâm tình rất tốt.
- Ta phải bảo vệ Tiên Trù Giới, ta là Thủ Hộ Thần của Tiên Trù Giới!
Tiên Thụ kiên định nói.
Nhưng nam tử kia lại lắc đầu.
- Tiên Trù Giới đã không còn là bầu trời của ta nữa, mà ngươi… vẫn là ta như trước. Bởi vì bên trong ngươi có lạc ấn của ta, ngươi là vũ khí của ta, cũng sẽ không bao giờ thay đổi.
Nam tử ôn hòa nói, trong ánh mắt có sự tha thiết chân thành.
Tiên Thụ há miệng, như muốn nói gì đó.
Thế nhưng lại kinh ngạc phát hiện ra, nam nhân này đã đến bên cạnh hắn.
Nam nhân giơ tay lên, ngón tay trong suốt, trên đó có quang hoa đang chuyển động.
Điểm vào phía trên cành cây đang ngưng tụ bóng người của Tiên Thụ.
Xoạt xoạt…
Cành cây Tiên Thụ lập tức biến mất.
Ầm ầm!
Toàn bộ Tiên Trù Giới dường như cũng rung động lên, như sắp sụp đổ.
Địch Thái Giới Chủ nhìn muốn rách cả mắt ra.
“Nam nhân còn đẹp hơn nữ nhân trước mặt này muốn tước đoạt Tiên Thụ của Tiên Trù Giới sao?”
“Muốn cướp đi tất cả của Tiên Trù Giới!”
“Không thể! Tuyệt đối không thể!”
Địch Thái Giới Chủ chịu áp lực lớn, đứng lên, trong ánh mắt hiện ra sự bất khuất.
- Ngươi không thể cướp đi Tiên Thụ!
Địch Thái Giới Chủ gào lên.
Nam nhân kia đưa ánh mắt nhìn đến trên người hắn ta.
Đôi mắt đó đầy sự ôn hòa và lương thiện.
Nam nhân cong ngón tay búng ra, Pháp Tắc Phù Vân lập tức bắn ra tung tóe.
Trong nháy mắt đã xâm nhập vào trong cơ thể Địch Thái Giới Chủ.
Khiến trái tim vốn đang xao động Địch Thái Giới Chủ lập tức hồi phục lại, ánh mắt hắn ta đờ đẫn ra.
- Chấp niệm của Tiên Thụ quá nặng. Hắn chỉ là vũ khí, vì sao lại cho hắn trách nhiệm lớn như vậy? Hắn trở về với ta, đối với hắn là một loại giải thoát…
Nam tử nói.
Ngay sau đó.
Tiên Thụ của Tiên Trù Giới đột nhiên thu nhỏ lại, cuối cùng biến mất.
Hóa thành một cây nhỏ được nam tử giữ trong lòng bàn tay.
- Nhưng nếu không có Tiên Thụ, Tiên Trù Giới sẽ bị diệt vong…
Địch Thái Giới Chủ bất lực nói.
Đối mặt với một vị Thần, hắn ta không làm được gì cả.
- Không, có ta ở đây, Tiên Trù Giới sẽ vĩnh viễn phồn thịnh. Tiên Trù Giới là do ta sáng lập nên, là nơi thuộc về đầu bếp trên khắp Thiên Địa…
Nam tử ôn hòa nở nụ cười.
Hắn nhếch miệng lên, một nụ cười này, một tiếng cười này đều không liên quan gì đến Thiên Địa ảm đạm
Địch Thái Giới Chủ sững người nhìn, hô hấp cũng đình trệ, dường như đắm chìm trong nụ cười của nam nhân kia.
Hồi lâu sau.
Địch Thái Giới Chủ lấy lại tinh thần.
Mà chiến thuyền trên bầu trời đã sớm đi xa.
Trong tay nam tử nâng Tiên Thụ, ánh mắt bình thản nhìn về phương xa.
- Đích đến là Địa Ngục. Bây giờ nên đi thăm hậu bối của ta rồi…
Bạn cần đăng nhập để bình luận