Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 1796: Muốn ăn nóng hay sao? (2)

Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Con vượn trắng nhanh chóng gật đầu lia lịa, quật cường như nó nhưng cũng trực tiếp bị đồ ăn dụ dỗ.
- Tốt lắm, ngoan.
Bộ Phương giật giật khóe miệng, cong ngón búng ra, miếng thịt đó lập tức bay về phía Bạch Viên, bị Bạch Viên cắn xuống một cái.
Bẹp bẹp...
Tiếng nhai nuốt vang lên không ngừng, Bạch Viên ăn hết sức vui vẻ.
Bộ Phương cất Bạch Hổ Thiên Táo vào.
Bắt chéo hai tay lại, nhàn nhạt nhìn con Bạch Viên kia.
Hắn cần có người dẫn đường để đi vào bên trong núi Thần Tuyệt, tìm kiếm Sinh Mệnh Chi Tuyền, nếu hắn tự đi tìm, tất nhiên sẽ rất mê man.
Dù sao, núi Thần Tuyệt cũng lớn như vậy.
Sau khi Bạch Viên ăn xong, nó vồ lấy tuyết trên mặt đất, nhai một hồi, thở ra khí trắng, nhìn Bộ Phương với vẻ nịnh nọt.
Chỉ cần có đồ ăn ngon, thì ngươi chính là đại lão.
Con vượn trắng Bạch Viên này là một ví dụ thực tế như vậy.
- Ngươi biết Sinh Mệnh Chi Tuyền ở đâu không?
Bộ Phương nhìn Bạch Viên mà hỏi.
Bạch Viên có vẻ như nghe hiểu được lời của Bộ Phương, nghiêng đầu một cái.
Sinh Mệnh Chi Tuyền?
Ngay sau đó, miệng của Bạch Viên mở ra thành một hình tròn, nó gật đầu lên xuống biểu thị có biết.
Trong lòng Bộ Phương lập tức vui vẻ.
- Mang ta đi! Sẽ có nhiều thịt nướng hơn!
Nghe thấy thịt nướng, đôi mắt vàng sẫm của Bạch Viên lập tức sáng ngời, khoa tay múa chân đầy phấn khích.
Đột nhiên, Bạch Viên và Bộ Phương đều sững sờ.
Một người một thú ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, trận bão tuyết đang bay trên bầu trời cuối cùng cũng tiêu tán.
Tuyết ngừng rơi.
Nhìn thấy tuyết ngừng rồi, con Bạch Viên lập tức quay người đi về phía xa xa, giống như đang muốn dẫn Bộ Phương đi tới Sinh Mệnh Chi Tuyền.
Bộ Phương giật giật khóe miệng, quả nhiên không có chuyện gì mà một bữa ăn ngon không thể giải quyết được, nếu như một bữa không ăn thua, vậy thì hai bữa.
Bộ Phương bước đi, định đuổi theo phía sau.
Thế nhưng, ngay sau đó, đôi mắt của Bộ Phương đột nhiên co rút lại.
Con vượn trắng đã đi được hai bước ở đằng xa.
Đột nhiên, thân hình của nó bay ra.
Mặt đất bất ngờ nổ tung lên dữ dội, bông tuyết bay tán loạn.
Một cái hố khổng lồ hiện ra tại chỗ và lan đến dưới chân Bộ Phương.
Cả người Bạch Viên nằm oặt chính giữa hố sâu.
Từng dòng máu tươi nóng bừng chảy ra từ trên người nó, nhuộm đỏ cả một vùng tuyết.
Một chiếc mũi tên lông vũ cắm thẳng vào trên đầu con Bạch Viên.
Phần đuôi của mũi tên lông vũ vẫn còn đang rung nhè nhẹ, minh khí đen kịt đang lượn lờ ở trên đó, vẫn chưa tản đi.
Bộ Phương nhíu mày, Tinh Thần Lực khẽ động, lập tức nhìn về phía vòm trời ở nơi xa.
Chỗ ấy...
Vài bóng người giẫm trên không trung đang từ từ bước đến.
Người đứng đầu là một cường giả tóc trắng đeo một chiếc trường cung đang tản ra minh khí đen kịt dày đặt ở trên lưng.
Bốn cường giả trùm trong chiếc áo bào màu đen đi theo phía sau hắn cũng có minh khí ngút trời như vậy.
- Ồ...... Vận khí không tồi, tuyết vừa ngừng, thì đã tìm được con mồi rồi...
Giọng nói nhàn nhạt của cường giả dẫn đầu vang vọng trong hư không.
Cuối cùng, ánh mắt được bọc trong chiếc áo choàng đen quay lại và rơi vào trên người Bộ Phương.
Áp lực kinh khủng lập tức khiến cho Bộ Phương cảm thấy không thể hô hấp.
Núi Thần Tuyệt... Tại sao lại có những người khác?
Đối phương cũng là người trong Địa Ngục sao?
Bộ Phương đột nhiên cảm thấy nghi hoặc trong lòng.
Nữ Vương Bích Lạc đã từng nói rằng, đã từ rất lâu rồi nàng không mở thông đạo đi vào núi Thần Tuyệt, theo lý mà nói, hẳn là không có người ở trong núi Thần Tuyệt mới đúng chứ!
Tại sao lại có năm người ở đây!
Hơn nữa, khí tức trên người của những người này...
Những người yếu nhất dường như cũng đã đạt đến Chân Thần Cảnh Thất Tinh.
Người mạnh nhất, cũng chính là người đứng đầu kia, tu vi thậm chí cũng không kém gì với Xích Ti và Lâm Đại Mỹ, hẳn là Chân Thần cảnh đỉnh phong!
Đám người này vừa xuất hiện khiến cho Bộ Phương hết sức bất ngờ.
Năm ánh mắt của năm người kia di chuyển lên người Bộ Phương, giống như cười mà không phải cười.
Con mồi của bọn họ không phải là con Bạch Viên kia, mà là Bộ Phương.
- Một vị khách đến từ Địa Ngục? Lại còn là một đầu bếp? Lại dùng thức ăn ngon để dụ dỗ vượn tuyết dẫn đường... Ngươi rất có năng lực đấy.
Cường giả đeo trường cung trên lưng kia nhếch miệng cười khẽ.
Năm người đứng trên cao nhìn xuống Bộ Phương, đều phát ra tiếng cười chế nhạo, với vẻ châm chọc không thương tiếc.
Bọn họ chỉ cần liếc một cái cũng đã có thể nhìn ra được tu vi của Bộ Phương, chẳng qua chỉ là Chân Thần Cảnh Tam Tinh, đối với bọn họ mà nói, loại tu vi này hoàn toàn không có gì đáng sợ.
- Các ngươi... đến từ Minh Ngục sao?
Bộ Phương hít sâu một hơi, sau đó chậm rãi phun ra, nhìn về phía năm vị cường giả tóc trắng màhoir.
Khí tức trên người của đám người này rất giống với khí tức của cường giả Cửu Chuyển Minh Trù Nhất Mạch mà Bộ Phương đã từng giao thủ.
Thế nhưng... sao người của Minh Ngục lại xuất hiện ở núi Thần Tuyệt?
Ở đây không phải là vùng cấm địa của Địa Ngục sao?
Bộ Phương thất thần.
Nhưng mà hắn cũng không nghĩ quá nhiều, sắc mặt chợt trở nên có chút ảm đạm.
Nhìn con vượn trắng bị mũi tên đâm thủng đầu ở phía xa kia, trong lòng hắn chợt bùng lên một cỗ tức giận không tên.
- Ồ... Ngươi lại biết chúng ta đến từ Minh Ngục? Có điều, cũng không sao cả, mùi vị của thịt nướng mà ngươi nướng lúc trước rất thơm... Chúng ta đang đói, hiện tại... Ngươi lập tức nướng thịt cho bọn ta, để cho bọn ta ăn một bữa thật đã, nói không chừng còn có thể tha cho mạng chó của ngươi.
Năm người đáp xuống, nói với vẻ thản nhiên.
Bọn chúng nhìn Bộ Phương, chậm rãi đi tới.
Một tên Chân Thần Cảnh Tam Tinh như Bộ Phương chỉ giống như con kiến hôi mặc người chém giết trong mắt bọn chúng..., tuy rằng không rõ, tại sao đồ bỏ đi có tu vi bậc này cũng có thể xuất hiện trong núi Thần Tuyệt.
Thế nhưng... chuyện này có liên quan gì đến bọn chúng chứ?
Con kiến hôi này là một cái đầu bếp, làm một món ăn ngon, bọn chúng đã ở trong núi Thần Tuyệt và bầu trời đầy tuyết này mấy ngày rồi, về cơ bản gần như đã quên mất mùi vị của đồ ăn nóng rồi.
Sự xuất hiện của Bộ Phương vừa hay có thể giải quyết được nhu cầu cấp thiết của bọn chúng.
Còn về việc Bộ Phương có đồng ý hay không, hoàn toàn không nằm trong phạm vi cân nhắc của bọn chúng.
Con kiến hôi Chân Thần Cảnh Tam Tinh này... có tư cách gì mà không đồng ý chứ?
Bộ Phương nhìn năm người kia với vẻ mặt thờ ơ lạnh nhạt, năm người này nhìn hắn như thể đang nhìn miếng thịt nằm trên thớt, khiến cho trong lòng hắn rất khó chịu.
Bộ Phương liếc nhìn thi thể đã lạnh như băng của Bạch Viên, thở ra một hơi.
Hắn vung tay một cái.
Một viên Thịt Bò Viên Bạo Liệt Tát Niệu nóng hôi hổi lập tức rơi vào trong lòng bàn tay.
Đám người này muốn ăn thức ăn nóng hổi đúng không?
Tốt lắm... Vậy thì sẽ để cho bọn chúng... nóng đủ luôn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận