Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 1632: Hắc bào nhân thách đấu (2)

Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Giờ phút này tất cả hành vi của Lục Nhất đều đang khiêu chiến uy nghiêm người thân là Lân Trù như nàng.
Uy nghiêm của Lân Trù là không thể xâm phạm.
Bỗng nhiên, hư không bị mở toạc ra.
Hai bóng dáng đi ra từ bên trong.
Một con Hắc Cẩu sải bước chân, một nam tử mặc trường bào rộng thùng thình với mái tóc vàng, thân hình Xích Quả như ẩn như hiện.
- Aiya, là ai đã chọc Tiểu Mộng Mộng của ta tức giận?
Một giọng nói lười biếng và cợt nhả vang vọng trong không gian, khe nứt hợp lại.
Thân hình của Cẩu gia và Địch Thái Giới Chủ xuất hiện phía trên lôi đài.
Địch Thái Giới Chủ đi tới bên cạnh Mộng Kỳ, tim một vị giám khảo run lên, hắn vội vàng tránh ra nhường chỗ cho Giới Chủ ngồi xuống.
Đây chính là Giới Chủ đó…
Cẩu gia cũng thản nhiên ngồi xuống, tất nhiên mấy giám khảo này đều biết thân phận của nó.
Một con chó gặm cả Thiên Đạo vào trong miệng, ai dám mạo phạm.
Một người một chó cứ tao nhã ngồi xuống như vậy.
Ánh mắt của Địch Thái Giới Chủ nhìn về phía Lục Nhất ở xa xa, hình như chính là tiểu tử này đã trêu chọc Tiểu Mộng Mộng.
- Hắn không phục đánh giá của ta.
Mộng Kỳ thành chủ bất đắc dĩ mà nói.
- Hử? Chỉ là một tên Nhất phẩm Tiên Trù mà lại hoài nghi đánh giá của một vị Lân Trù… nói cho Bản giới chủ biết là ai cho ngươi dũng khí đó?
Địch Thái Giới Chủ bắt chéo chân lại rồi nói.
Mặt Lục Nhất đỏ bừng lên, hắn muốn nói gì đó nhưng cũng không nói nên lời, đó là Giới Chủ đó…
Hắn muốn phản bác, nhưng trong nhất thời lại không biết phải nói gì cả.
Rầm!
Bỗng nhiên, Địch Thái Giới Chủ vỗ mạnh lên bàn một cái.
- Lân Trù là người đứng đầu Tiên Trù Giới, nhận xét của bọn họ há lại có thể nghi ngờ... Đừng tưởng rằng mình có chút thiên phú là đã có thể lên trời! Ngươi vẫn còn kém xa lắm!
Địch Thái Giới Chủ lạnh giọng mà nói.
Khiến cho hai chân Lục Nhất đều run lên.
Toàn trường yên tĩnh, nghe thấy Địch Thái Giới Chủ quát lớn, tất cả đều cảm thấy sợ run trong lòng.
Uy thế của cường giả đứng đầu Tiên Trù Giới… Ai dám phản bác.
- Woa! Giới Chủ đại nhân… thật đẹp trai!
Hai mắt Ngưu thành chủ đều sáng lên, hai tay tạo thành hình chữ thập chống dưới cằm, đong đưa cơ thể.
Lục thành chủ với một thân bạch y nhìn bộ dáng kích động của Ngưu thành chủ, nhất thời hắn cảm thấy buồn nôn một trận.
Ánh mắt Địch Thái Giới Chủ mang theo uy áp, khiến cho Lục Nhất không nói được lời nào.
Sau đó, Địch Thái Giới Chủ dời ánh mắt dừng lên món ăn trên bàn kia.
- Đây là món ăn do hai người thi đấu đó sao?
- Tốt lắm, nếu ngươi đã không phục, vậy để ta và con chó này làm trọng tài một lần nữa, chúng ta không biết món nào là của ngươi, món nào là của Tiểu Bộ Bộ, bây giờ chúng ta sẽ nếm thử rồi đánh giá, như vậy ngươi có phục hay không?
Địch Thái Giới Chủ nói.
Con ngươi Lục Nhất lập tức sáng bừng lên.
- Được!
Đây là quyết định công bằng nhất, bởi vì Giới Chủ không biết món ăn do hai người làm ra, nhận xét theo cách như vậy là không căn cứ vào đánh giá của Trù Sư, là cách có sức thuyết phục nhất.
Địch Thái Giới Chủ hất mái tóc dài màu vàng của mình, hắn ta cầm đũa lên, ánh mắt dừng lên trên Tửu Trì Nhục Lâm.
Gắp một miếng thịt lên rồi bỏ vào trong miệng.
Cắn xuống, chất thịt nát vụ, trứng lỏng trong đó lập tức tuôn ra, trong miệng đầy mùi thơm.
Lông mày của Địch Thái Giới Chủ nhướn lên một cái, ung dung thản nhiên.
Cẩu gia vung móng vuốt gảy một miếng thịt rồng vào miệng.
Nhai nuốt một hồi, trứng lỏng lập tức bắn ra, cả khuôn mặt của Cẩu gia đều nhăn lại.
Trong lòng người xem khắp toàn trường đều lộp bộp.
Địch Thái Giới Chủ và Cẩu gia đều thản nhiên nhìn Lục Nhất một cái, dường như khóe miệng còn lộ vẻ nghiền ngẫm.
Cuối cùng, mục tiêu của bọn họ chuyển hướng về phía món ăn của Bộ Phương.
Phu thê phế phiến…
- Rau trộn à?
Địch Thái Giới Chủ hơi kinh ngạc một tiếng, bây giờ hắn đã biết vì sao Lục Nhất lại không phục rồi, thua bởi một món rau trộn, khó trách sẽ làm cho Lục Nhất vẫn luôn khoe khoang khoác lác nghẹn khuất trong lòng.
Một người một chó đều bắt đầu ăn, thịt rồng vào miệng, cảm giác mềm mịn lập tức ùa tới.
Ánh mắt Địch Thái Giới Chủ và Cẩu gia đều sáng ngời lên.
- Rất rõ ràng là phong cách nấu nướng của Tiểu Bộ Bộ…
Cẩu gia không nói gì, nó vung móng vuốt lên, lập tức lùa vài miếng thịt rồng nữa vào miệng…
Sắc mặt Lục Nhất lại trở nên tái nhợt lần thứ hai…
Cơ thể hắn lảo đảo không thôi.
- Thua ở đâu trong lòng ngươi còn không biết sao?
Địch Thái Giới Chủ gắp một miếng thịt rồng lên, hắn nhìn Lục Nhất một cái rồi nói với vẻ thản nhiên.
- Ta… Ta không… Không phục…
Lục Nhất quật cường mà trừng mắt.
Hô hấp của đám khán giả cứng lại.
Nhìn Lục Nhất vẫn bướng bỉnh, Địch Thái Giới Chủ lảo đảo đứng dậy.
Hắn thở dài một hơi.
- Đứa nhỏ quật cường, xem ra ngươi cần phải cảm thụ sự khuấy động của Xích Quả… Uy nghiêm của Lân Trù không thể xâm phạm, ngươi nhớ kỹ lần dạy dỗ này đi.
Địch Thái Giới Chủ thản nhiên mà nói, ngay sau đó, hắn gập ngón tay rồi bắn ra về phía Lục Nhất.
Ầm!!
Tầm mắt Lục Nhất dại ra, đầu hắn bị một cỗ lực lượng vô hình bắn cho cơ thể bay ngược ra sau ngay lập tức.
Trong quá trình bay ra, quần áo của hắn rách toạc…
Để lộ ra thân hình Xích Quả, chỉ còn lại mỗi một bộ tiết khố.
Lạch cạch một tiếng.
Lục Nhất ngã trên mặt đất, vẻ mặt hắn dại ra.
Toàn trường ồ lên không thôi…
Ngưu thành chủ và Lục thành chủ đều lộ ra nụ cười khổ.
- Chẳng qua, cũng là tiểu tử này đáng đời, gặp phải Mộng Kỳ muội tử tính tình tốt, nếu như gặp trúng lão nương, dám mạo phạm lão nương như vậy, lão nương sẽ bóp nát trứng của hắn!
Ngưu thành chủ vung Lan Hoa Chỉ lên rồi hừ một tiếng đầy kiêu ngạo.
Lục thành chủ liếc mắt nhìn Ngưu thành chủ một cái, hắn lại cảm thấy một trận buồn nôn dâng lên.
- Ngươi thua, thua ở chỗ tình cảm đặt lên trên món ăn, món ăn của Bộ Phương có cảm xúc, mà món ăn của ngươi… chỉ là đồ ăn mà thôi.
Mộng Kỳ thản nhiên nói.
Lục Nhất sửng sốt, ngay sau đó thân hình của hắn bắt đầu run rẩy kịch liệt.
Bịch bịch!
Một bóng người đi lên lôi đài, một bộ trường bào bao lấy cơ thể Lục Nhất.
Đó là phụ thân của Lục Nhất, một vị Tam phẩm Tiên Trù.
Giờ phút này người đó nhìn Lục Nhất bằng ánh mắt có hơi phức tạp rồi thở dài bất đắc dĩ.
- Người chiến thắng, là người đến từ Tiên Trù Giới tầng thứ nhất… Bộ Phương.
Mộng Kỳ lên tiếng.
Giọng nói đầy uy nghiêm vang vọng khắp toàn trường.
Ngay sau đó… Toàn trường xôn xao!!
Nhưng mà, trong sự sục sôi đó.
Một tiếng cười cũng truyền đến vô cùng rõ ràng.
- Chúc mừng Bộ lão bản… tiếp theo đây nên đến phiên ta khiêu chiến rồi.
Không biết từ khi nào mà hắc bào nhân đã chậm rãi đi lên trên lôi đài.
Giọng nói vang vọng, hấp dẫn ánh mắt của mọi người.
Bộ Phương sửng sốt, hắn quay đầu nhìn lại, nhướng mày.
- Ngươi muốn thách đấu với ta?
Bộ Phương nói với vẻ nghi hoặc.
Nhưng mà, hắc bào nhân lại lắc đầu…
- Bây giờ còn chưa phải lúc khiêu chiến Bộ lão bản… bây giờ mục tiêu của tại hạ…
Hắc bào nhân lộ ra một nụ cười xấu xa.
Cuối cùng dường như trong hắc bào có tầm mắt phụt ra, tập trung lên trên người Lục Nhất!!
Bạn cần đăng nhập để bình luận