Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 1884: Xuất phát đến Thâm Uyên, gặp phải mai phục (2)

Notice: Undefined offset: 180
Sau đó, tài quyết sử kia bèn cười khẽ, thân hình hắn ta tựa như thuấn di mà biến mất trong đại sảnh.
- Đại nhân… tên tài quyết sử kia…
Tên thủ hạ đang quỳ trên đất hít sâu một hơi rồi hỏi.
- Không phải chuyện của ngươi, Thâm Uyên hiện giờ không có một ai là hạng người lương thiện cả, chỉ có điều, chúng ta cũng đừng tìm bọn họ gây phiền phức, bọn họ nể mặt Đại Thánh nên cũng sẽ không tìm chúng ta gây chuyện, bây giờ việc chúng ta cần phải làm là bắt sống đám rác rưởi của Tiên Trù Giới kia về cho Đại Thánh hả giận.
Dương Chính thản nhiên mà nói.
Hắn đi xuống rồi hít sâu một hơi.
- E rằng chúng ta phải nhanh chân lên, người của Cửu Chuyển Minh Trù Nhất Mạch và Ảnh Ma Nhất Mạch đều nhìn như hổ rình mồi vào đám người Tiên Trù Giới kia.
Dương Chính khoanh tay mà nói.
- Người của Tiên Trù Giới có thần kỳ như vậy không? Vậy mà lại có thể khiến cho chín tộc của Minh Ngục phái tam tộc ra động thủ?
Thủ hạ vô cùng nghi hoặc.
- Ha ha… ngươi thật sự cho rằng Đại Thánh để chúng ta đi bắt sống bọn chúng chỉ là vì hả giận thôi sao? Thanh niên… mục đích của Đại Thánh còn là vì bí mật của Tiên Trù Giới nữa, ngươi từng nhìn thấy Kiền Oa có thể nổ chết một Tiểu Thánh chưa? Loại sức mạnh này, rất đáng sợ đó… Nếu như để người của Cửu Chuyển Minh Trù Nhất Mạch giành được thì xếp hạng của chín tộc trong Minh Ngục sẽ thay đổi rồi.
Dương Chính nói.
Nói xong, hắn ta cũng không giải thích thêm gì nữa mà trực tiếp phân phó cho thủ hạ xuất phát đến Thâm Uyên, chặn Dực Long của đám người Bộ Phương lại.
Bên trong tòa nhà.
Một tiếng rồng ngâm vang vọng.
Từng con Hổ Dực Long to lớn bay như tên bắn.
Những con Hổ Dực Long này không khổng lồ như Thâm Uyên Dực Long, nhưng lại càng linh hoạt mà cũng càng hung ác hơn.
Sau khi chạy vút ra lại tựa như hóa thành một đạo tia chớp đen kịt bay nhanh về phía Thâm Uyên.
Cùng lúc đó.
Trong hàng loạt căn nhà ờ thành Thâm Uyên cũng có Hổ Dực Long giương cánh bay vút đi.
Cùng với một tiếng rồng ngâm vang lên, nó bay về phía Thâm Uyên tọa lạc bên trong một mảnh hỗn loạn.
Cung điện dữ tợn của thành Thâm Uyên.
Kiến trúc của cung điện này lao vùn vụt kỳ lạ, không phải loại xanh vàng rực rỡ mà lại là bộ dáng chạy như bay đầy khủng bố, nóc nhà tựa như trường đao bén nhọn phóng lên cao.
Giống như muốn đâm toạc cả bầu trời vậy.
Cả vật thể hiện ra màu huyết sắc, tựa như dòng máu tươi đang chảy xuôi xuống.
Bên trong Thiên Điện của cung điện Thâm Uyên.
Có ba cường giả khoác huyết bào khoanh chân ngồi đó.
Bỗng nhiên, một bóng dáng ở ngoài cửa kéo từng đạo tàn ảnh bay vụt tới, dừng bên trong Thiên Điện.
Ba vị huyết bào tài quyết sử đều mở mắt ra.
- Nên xuất phát rồi… đám người Minh Ngục kia đã phát động, lân trù yến lần này thú vị đây.
Vị tài quyết sử kia đã quay lại rồi, đang trở về từ chỗ Dương Chính.
Giọng nói của hắn ta vang vọng, bên trong Thiên Điện lập tức dội lại từng hồi tiếng cười lạnh.
- Kế hoạch của đại tài quyết sử và thành chủ đại nhân thật đúng là lớn mật, nếu lần này mà thành công… Thâm Uyên chúng ta cũng có thể tách ra riêng, không cần phải chịu sự gò bó của Minh Ngục nữa!
Giọng nói của tài quyết sử vang vọng khắp không gian, sau đó lại cười lớn lên.
Ngay sau đó, bọn họ đều hóa thành một đạo quang hoa huyết sắc phóng vụt ra khỏi Thiên Điện.

Phần phật…
Hư không loạn lưu rất táo bạo.
Phía trên hư không loạn lưu lại là sao trời mênh mông, tinh thần bên trong đó đang chậm rãi lưu chuyển, mà hư không loạn lưu lại tựa như một tấm màn hoàn toàn không có hình dáng ngăn cách sao trời và đất liền.
Tốc độ bay của Thâm Uyên Dực Long thật lớn cũng không tính là quá nhanh, có hơi cồng kềnh, linh trí của đám Thâm Uyên Dực Long này đều bị những thương nhân kia phá hủy hết, chỉ còn lại sự phục tùng.
Cho nên thoạt nhìn nó có hơi ngây ngốc.
Phần phật.
Hư không loạn lưu đánh lên trên hư không khiến cho nó đều vỡ vụn ra thành những khe nứt chi chít.
Bộ Phương ngồi xếp trên lưng Dực Long, hắn ngẩng đầu lên nhìn sao trời mênh mông.
Sao trời rất đẹp, làm cho người ta không tự chủ được mà trầm mê vào trong đó.
Tiểu U, Địch Thái Giới Chủ và Mộng Kỳ cũng đều ngẩng đầu nhìn sao trời.
Đây là lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy bầu trời sao xinh đẹp như vậy, tinh thần lóng lánh, từng viên tựa như bảo thạch được khảm vào trong bóng đêm, nở rộ ra sự xinh đẹp cực hạn.
Có tinh thần rơi xuống tựa như lưu tinh.
Có ngân hà đang chậm rãi lưu chuyển, vô cùng hấp dẫn.
Bộ Phương trầm mặc, hắn nhìn sao trời, nhất thời cảm xúc trong lòng hắn trăm mối ngổn ngang.
Hóa ra thế giới này cũng có sao trời, trên bầu trời đầy sao mênh mông kia, có phải cũng có một quả tinh cầu màu xanh dương hay không?
Bộ Phương không biết, có lẽ có, cũng có thể không có, hoặc là vốn bầu trời sao này không phải mảnh sao trời trong trí nhớ của hắn.
Bộ Phương thở một hơi, cảm xúc lẫn lộn…
- Trời sao thật đẹp.
Ánh mắt của Tiểu U có hơi mơ màng, nàng cảm thán một câu.
Bộ Phương nhìn về phía Tiểu U.
Dường như nàng đang chìm đắm vào trong bầu trời đầy sao xinh đẹp.
- Trong truyền thuyết, chỉ có trở thành Đại Thánh thì mới có thực lực bước đi trên bầu trời đầy sao… ngươi nghĩ xem, chân đạp trên sao trời mênh mong, quan sát tất cả mọi thứ, đó là một loại cảm giác mờ mịt cỡ nào chứ.
Địch Thái Giới Chủ nói với vẻ say mê.
Bộ Phương liếc mắt nhìn hắn ta:
- Ngươi còn kém xa lắm, đừng mơ mộng hão huyền nữa.
Địch Thái Giới Chủ lập tức có hơi u oán nhìn Bộ Phương.
Tiểu U và Mộng Kỳ lập tức che miệng mà cười, không khí trở nên thoải mái hơn trong nháy mắt.
Bỗng nhiên.
Bộ Phương nhăn mày lại.
Ánh mắt của Địch Thái Giới Chủ cũng cứng đờ, trở nên có hơi sắc bén mà nhìn về phía xa xa.
Nơi đó.
Từng tiếng rồng ngâm vang vọng không dứt.
Ùa tới trong nháy mắt rồi đột nhiên bao vây xung quanh Dực Long của đám người Bộ Phương.
Grào!!!
Tựa như rồng rống, lại giống như hổ gầm.
Tiếng gầm khủng bố khiến cho Thâm Uyên Dực Long có hơi hoảng sợ và bất an, thân hình nó chấn động kịch liệt.
Ầm ầm ầm!!
Từng tiếng đổ sập truyền đến.
Ngay sau đó, từng thanh trường câu lập tức phụt ra.
Trường câu cực kỳ sắc bén, trực tiếp cắm lấy hai cánh của Dực Long…
Một tiếng gào xé trời vang lên.
Thâm Uyên Dực Long lập tức phát ra tiếng rống to đầy đau đớn!
Rầm rầm rầm!!
Sau đó, trên lưng của Hổ Dực Long có từng đạo minh khí cường hãn bùng nổ ra, bắn thẳng về phía đám người Bộ Phương trên lưng Dực Long.
Sắc mặt của Địch Thái Giới Chủ có hơi khó coi.
- Người của Minh Ngục… quả nhiên đã chuẩn bị phục kích!
- Làm sao bây giờ?
Mộng Kỳ có hơi lo lắng mà nói.
Tiểu U nhăn mày lại.
Vẻ mặt Bộ Phương lãnh đạm.
Hắn giơ tay lên mà xoa đầu của Tiểu Hồ.
Sau đó thở nhẹ một hơi.
- Còn có thể làm sao bây giờ? Đánh lại bọn chúng thôi…
Bạn cần đăng nhập để bình luận