Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 1547: Tên đầu bếp kia, có một con chó! (1)

Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
- Cút ra khỏi quán, lột sạch quần áo?
Tiêu Bất Quần bị lời nói của Tiểu Bạch làm cho sững sờ một lúc lâu, sau đó cười lớn. Trong tiếng cười tràn ngập sự trào phúng.
- Chỉ là một Địa Tiên Khôi, thế mà cũng dám càn rỡ như vậy!
Tiêu Bất Quần nhếch miệng lên nói. Ngay sau đó, đôi mắt như bắn ra tia sáng.
Tiên Trù của tầng thứ hai trong Tiên Trù giới không chỉ có trù nghệ nghiền ép được tầng thứ nhất mà sức chiến đấu cũng mạnh mẽ hơn nhiều.
Trong ấn tượng của Tiêu Bất Quần, Địa Tiên Khôi của tầng thứ nhất đều là rác rưởi. Có thể có Địa Tiên Khôi nhất tinh Chân Thần cảnh đã là quá lắm rồi.
Mà nhất tinh Chân Thần cảnh đối với Tiêu Bất Quần mà nói cũng chỉ là con kiến hôi mà thôi.
Cho nên với lời nói cuồng vọng của Địa Tiên Khôi kia, hắn cảm thấy vô cùng buồn cười.
Lột quần áo? Nghĩ rằng lão tử không đào được một thân sắt kia của ngươi sao?
Bỗng nhiên hắn giẫm mạnh một cái, thân thể xoay người bay lên. Hai chân hắn kẹp lấy cánh tay của Tiểu Bạch.
- Chiêu này gọi là, treo ngược tinh câu! Cút cho ta!
Trong mắt Tiêu Bất Quần như tỏa ra ánh sáng, chân khí xuôi theo hai chân, đột nhiên phát toàn lực muốn rút cánh tay Tiểu Bạch xuống.
Hắn dùng một chiêu này đã áp chế được không ít Địa Tiên Khôi.
Ở tầng thứ hai của Tiên Trù giới, thực lực của Địa Tiên Khôi mạnh hơn nhiều so với tầng thứ nhất. Trên thực tế thì thực lực của tầng thứ hai, thứ ba, thứ tư cũng không quá khác biệt, cũng chủ yếu là cạnh tranh giả.
Mà ở tầng thứ năm, vì có địa thế tốt nhất nên linh khí và các loại tư nguyên liệu cũng tốt nhất, cho nên thiên tài Tiên Trù cũng được bồi dưỡng ra nhiều nhất.
Mười hạng đầu trong giải đấu lần trước cũng có tám người ở trên tầng thứ năm rồi. Đúng là một sự chi phối đáng sợ.
Mà Địa Tiên Khôi ở tầng cao hơn lại thành một bộ phận vô cùng quan trọng. Vì mỗi một tháng Tiên Thụ đều kết trái, những trái cây đó sẽ mở ra những Địa Tiên Khôi.
Những Địa Tiên Khôi này không giống với những Tây Bối Hóa ở tầng thứ nhất. Những Địa Tiên Khôi này có thể trợ giúp đầu bếp trong việc đối phó với lôi kiếp. Thậm chí… còn xuất hiện Thiên Tiên Khôi còn cường hãn hơn Địa Tiên Khôi.
Tiêu Bất Quần vô cùng tự tin, đối với Địa Tiên Khôi của tầng thứ nhất, hắn nhất định có thể đè bẹp.
Nhưng mà… sau đó mắt Tiêu Bất Quần lại trừng lớn không thể tin được. Một chiêu này của hắn mà không lôi được cánh tay của Địa Tiên Khôi này xuống, thậm chí còn không mảy may di chuyển gì.
Đầu Tiểu Bạch hơi méo, sau đó đột nhiên hất lên. Thân hình Tiêu Bất Quần bị quăng ra như con ruồi.
Mắt Tiểu Bạch sáng lên.
Uỳnh!
Dưới chân Tiểu Bạch bỗng nhiên bắn ra sức mạnh, sau đó bắn ra như đạn pháo xông vào đám người kia.
Đám Tiên Trù thế gia đó làm sao mà thấy qua loại tư thế như thế này, bọn họ chỉ nghĩ là đến xem náo nhiệt thôi. Không ngờ Tiểu Bạch còn ngắm đến bọn họ.
Đồng Thủy nhìn Tiểu Bạch xuất hiện trong nháy mắt, người ngẩn ra.
- Không, không liên quan đến ta!
Khuôn mặt Đồng Thủy co lại như còn lại một nhúm.
Sau đó, bàn tay to lớn của Tiểu Bạch không ngừng phóng to lên trước mặt hắn.
- A!
Kèm theo tiếng kêu thảm thiết là cảm giác toàn thân mát mát. Đó là một loại cảm giác gió nhẹ thoảng qua, thổi qua cả chỗ kín đáo của hắn.
Tê dại luôn!
Đồng Thủy mở mắt ra, nhìn thấy thân thể trần trụi của mình, khuôn mặt biến thành màu đen. Đánh người không đánh mặt, giết người không lột quần áo! Tên Địa Tiên Khôi này có phải không biết xấu hổ không!
Đối mặt với Tiểu Bạch, nhị tinh Chân Thần cảnh như Đồng Thủy có thể chống cự. Nhưng căn bản hắn không có dũng khí chống cự, trực tiếp bị lột sạch y phục rồi ném ra xa.
Tiểu Bạch hoàn toàn thực hiện chính xác lời mà Bộ Phương nói.
Dưới ánh đèn lộng lẫy trong Tiên Thành có người trần trụi mát mẻ…
Ngay sau đó, một tiếng bành, ngã xuống nền đất.
Mọi người xung quanh nhìn thấy Đồng Thủy thân thể trần chuồng bay từ xa tới, đều nhao nhao vây kín.
- Đây không phải là thiên tài Tiên Trù của Đồng gia sao… sao lại trần chuồng thế này?
- Thú vị đấy, từ hướng mà Đồng Thủy bị bắn ra không phải là quán của ông chủ Bộ sao?
- Ông chủ Bộ người phàm đúng là nhân vật truyền kỳ mà!

Quần chúng xung quanh đều vây xem và nhận ra Đồng Thủy, nhất thời xì xào bàn luận không ngớt.
Đồng Thủy lệ rơi đầy mặt… hắn con mẹ nó cũng đánh đấm có khí thế lắm chứ.
Ở trước quán ăn, động tác của Tiểu Bạch vô cùng lưu loát. Tay lớn không ngừng huy động. Mỗi lần giơ lên lại có một tên trần trụi bắn ra, thành một đường vòng cung rơi về phía xa.
Khí lực của Tiểu Bạch lớn, nên ném ra cũng xa.
Quần chúng xung quanh vây lại xem từng bóng người trần trụi rơi xuống, mặt mũi tràn đầy vẻ đang xem kịch vui. Bởi vì bọn họ phát hiện những người này đều là những Tiên Trù nổi tiếng bên trong Tiên Thành, có từ thế gia đến những người gia nhập thế gia.
Tiêu Bất Quần trừng mắt, nhìn từng người bị Tiểu Bạch lột sạch quần áo, toàn thân căng lên lạnh cả người.
- Thế gian lại có một tên Địa Tiên Khôi biến thái như thế à!
Hắn đúng là lần đầu tiên nhìn thấy một Địa Tiên Khôi lột y phục của người khác.
Sau khi Tiểu Bạch lột sạch y phục của đám Tiên Trù thế gia đó, ánh mắt dừng lại trên người Tiêu Bất Quần.
Tiêu Bất Quần huy động tiểu đao trong tay, đôi mắt ngưng trọng.
- Địa Tiên Khôi này được đấy… thế mà lại vượt Địa Tiên Khôi ở tầng thứ hai! Xem ra cần phải dùng kỹ thuật chính thức!
Tiêu Bất Quần nghiêm túc nói.
Ngay sau đó, tiểu đao di chuyển rơi vào trong tay hắn. Chân khí bắn ra, phi ra nhanh như thiểm điện, chém về phía Tiểu Bạch.
Đối phó với Địa Tiên Khôi, phương thức hữu hiệu nhất là chặt đứt chỗ then chốt của nó, làm nó mất đi năng lực chiến đấu.
Tiếng leng keng vang lên! Tia lửa văng khắp nơi.
Thân hình Tiêu Bất Quần từ trên không phi tốc lao xuống đất, khuôn mặt tràn đầy vẻ khó tin.
Bởi vì trong tay Tiểu Bạch đã xuất hiện một cây côn, trên đó lấp lóe sấm sét.
Tiêu Bất Quần nhướng lông mày lên, trong lòng bỗng nhiên có dự cảm không lành.
Ầm ầm!
Sau lưng Tiểu Bạch có hai cánh kim loại mở ra, khiến mặt Tiêu Bất Quần đen lại.
Chỉ trong nháy mắt, Tiểu Bạch đã xuất hiện trước mặt hắn. Tiêu Bất Quần hít sâu một hơi, tiểu đao không ngừng chuyển động. Hai thứ kim loại đụng vào nhau.
Động tác của Tiểu Bạch không tính là rất nhanh nhưng Tiêu Bất Quần lại cảm thấy vô cùng gian na.
- Đừng đùa nữa… giải quyết nhanh đi, đến giờ đi ngủ rồi!
Giọng nói nhàn nhạt trong quán ăn vọng ra.
Tiêu Bất Quần sững sờ.
Chơi đùa?
Vừa rồi là Địa Tiên Khôi này đang chơi đùa với hắn sao? Xem thường hắn à?
Bạn cần đăng nhập để bình luận