Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 1168: Cố sự của Chó Địa Ngục (2)

Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Có thể cùng bá chủ địa ngục trong truyền thuyết đại chiến một lần, Ma Dạ hắn ta có chết cũng cam lòng!
-Đến đây đi! Con Hắc Cẩu đến từ địa ngục này! Để ta mở mang tầm mắt về người xem nào…
Oanh!
Năng lượng phi tốc hội tụ, một chút năng lượng ngưng tụ đến, cứ như là muốn xé rách cả hư không.
Khí tức bao quanh người Ma Dạ lúc này đang muốn sôi trào lên.
Thế nhưng, lúc năng lượng đạt tới đỉnh điểm… Lúc khí thế Ma Dạ đạt cực đại.
Từ trên trời một cái vuốt chó giáng thẳng xuống.
Một lần nữa hắn ta lại bị bắn vào trong lòng đất nhưng vẫn còn sống.
Năng lượng đang ngưng tụ kia dưới bàn chân của một con chó trực tiếp vỡ nát…
Phốc…
Một ngụm huyết dịch đen nhánh bị nhổ ra.
Ma Dạ không còn nuối tiếc cuộc sống này nữa.
Hắn ta nằm rạp trên mặt đất, không muốn động đậy… Sao không giết chết luôn đi? Làm gì có loại tra tấn người khác như thế này.
Nhưng mà, Ma Dạ vẫn không chết.
Hắn ta cử động, đá vụn rơi xuống, lại chui lên từ trong phế tích.
Ma Dạ nhìn thân thể đầy mỡ đang rung động của Cẩu gia ở đằng xa, trong lòng trào ra một nỗi bi thương không thể kiềm chế, ắt-xì…
Cẩu gia vẫn nhìn hắn ta.
Thanh âm tràn ngập từ tính vang lên.
-Ngươi... Khóc hả?
-Cẩu Ca… Ngươi thắng, đã đủ vui sướng hay chưa? Có thể giết người nhưng không được làm nhục!
Cái mũi Ma Dạ ê ẩm, hai con mắt đỏ ngầu, cố nén nước mắt không để chảy ra.
Hắn ta mở to mắt nhìn Cẩu gia, nói ra.
-Xem ra vẫn chưa đủ… Thế thì lại thêm một trảo nữa đi!
Cẩu gia bĩu bĩu miệng, sau một khắc, giơ chân chó Linh Lung lên, trong hư không, năng lượng hội tụ, hóa thành một cái chân chó chứa năng lượng khổng lồ.
Một trảo để ngay trên đầu Ma Dạ, năng lượng di chuyển ầm ầm, làm Ma Dạ không thể luyến tiếc nhân sinh.
Phù phù…
Ma Dạ quỳ trên mặt đất, hướng về phía Cẩu gia.
Sau một lúc che mặt khóc rống lên, giọt nước mắt trong mắt hắn ta nhỏ xuống to như hạt đậu.
Vì để sống sót, hắn ta miễn cưỡng khóc.
Trong lòng Ma Dạ nghẹn khuất đến đỉnh điểm, không còn cách nào, muốn được sống chỉ có thể khóc.
Nhưng mà trong lòng Ma Dạ âm thầm thề, bây giờ ủy khuất chịu nhục, hắn ta nhất định quay lại báo thù.
30 năm Hà Đông, 30 năm Hà Tây…
Trong lòng vẫn cảm thấy đây là lần chịu nhục chết tiệt nhất.
Ma Dạ chỉ muốn giả khóc một chút, thế mà lại bật khóc ngay được, toàn bộ uất ức bộc phát ra ngoài, bị một con chó coi như đồ chơi mà làm nhục, thể xác và tinh thần Ma Dạ đều bị tổn thương nghiêm trọng.
Cho nên vừa khóc, căn bản không dừng lại được.
Khóc đến tê tâm liệt phế, khóc cực kỳ bi thảm.
Cẩu gia nhìn đều là có chút xấu hổ… Mũi chó hít hít.
Ở đằng xa, Tiểu Hoa thấy Ma Dạ gào khóc, hưng phấn vung vẩy nắm đấm lên.
Gia hỏa này lần trước bắt nạt nàng, còn đánh nàng phát khóc, hiện tại hắn ta đã thấy được cảm giác bị đánh đến bật khóc.
Quân tử báo thù, mười năm chưa muộn, không phải không báo, thời cơ chưa đến!
Tất cả mọi người quay ra nhìn nhau, mặt ai cũng tràn đầy khó hiểu, bọn họ không biết nên nói cái gì.
Một Ma Đầu cường đại bậc nhất, giờ phút này lại quỳ rạp xuống đất, khóc thê thảm, mọi cứng rắn của người này bây giờ đều sụp đổ.
Trên mặt Ma Dạ tràn ngập nước mắt nước mũi, cảm giác khác như muốn ngạt thở.
Trên mặt Bộ Phương tràn đầy khó hiểu, có chút dở khóc dở cười.
Ngồi bên cạnh Bộ Phương là Minh Vương, bật dậy khỏi mặt đất, trong đôi mắt lộ ra vui sướng.
Toàn bộ mái tóc của hắn ta bay bay, một nửa bên tóc mái rủ xuống, che kín nửa gương mặt hắn, khóe miệng ngậm que cay, ánh mắt u buồn.
-Cuối cùng bản vương cũng được ra tay… Bộ Phương thiếu niên, nhớ cho rõ phải làm que cay cho bản vương, bản vương cũng phải… Đánh cho hắn khóc.
Ma Dạ khóc, cuối cùng bị khuất phục dưới chân chó của Cẩu gia.
Đối với việc này, Cẩu gia không thấy hứng thú cho lắm, miệng chó hơi nhếch lên, liếc liếc một chút, Ma Dạ đang quỳ khóc trên mặt đất, cái đuôi vẫy vẫy, chính là lại bước như mèo quay trở về, đi mấy bước đến bên cạnh người Tiểu Hoa.
-Đánh hắn khóc rồi, hài lòng chứ.
Cẩu gia nhìn Tiểu Hoa một chút, thản nhiên nói.
Tiểu Hoa rất hưng phấn, mắt rắn Tam Hoa di chuyển, nhếch miệng lên cười.
Ma Dạ không nghĩ tới con chó đáng sợ kia cứ bỏ đi như thế… Đây là tha cho hắn ta một mạng phải không?
Gạt đi những giọt nước mắt trên mặt, trong lòng Ma Dạ bỗng có một tia hy vọng.
Nếu không bị giết chết, thế thì trốn nhanh thôi!
Cho nên thân thể Ma Dạ nhảy lên khỏi mặt đất, trên thân tràn ngập Minh Khí đang lưu chuyển…
Oanh!
Công phá không giống nhau.
Ma Dạ chính là dự định chạy trốn thật xa.
Nhưng mà, thân thể hắn ta mới vừa bay lên không trung, bay đi được mấy mét, lại bị một bóng người đến ngăn lại.
Đây là một sắc đẹp anh tuấn đến mức mà nữ nhân còn phải ghen tị.
Trên đầu những sợi tóc đen nhánh tỏa sáng rủ xuống, gương mặt vừa anh tuấn và u sầu, ngậm một thanh que cay, càng lộ ra vẻ bi thương…
Đôi mắt Ma Dạ ngưng tụ, sau một khắc, lửa giận bạo phát!
Thế mà vẫn có người cản hắn ta!
-Đừng có đến trêu chọc ta nữa! Cút!
Hiện tại hắn ta thật sự tức giận, hắn ta chỉ muốn chạy trốn, con Hắc Cẩu ban nãy khiến hắn ta hoảng sợ, khiến hắn ta hoảng loạn, hắn ta cảm thấy nhất định phải chạy về, đem tin này báo cho Đại Tế Ti.
Trong địa ngục có tồn tại bá chủ Tiềm Long Đại Lục…
Một khi tin tức này truyền về, tuyệt đối sẽ gây nên chấn động cực mạnh.
Minh Vương một tay che mặt, nghiêng người, ngẩng cao đầu, trong miệng ngậm que cay, mắt liếc nhìn Ma Dạ.
Miệng hắn ta mấp máy, nói không rõ:
-Ngươi bảo ai cút cơ?
-Cái con Chó ghẻ kia đánh ngươi khóc, bây giờ… Đến phiên của bản vương.
Ma Dạ sững sờ.
Sau một khắc, Minh Vương giơ tay lên chỉ thẳng vào Ma Dạ, miệng nhất động, que cay đổi sang khóe miệng bên kia cắn.
-Ngươi chuẩn bị… Một lần nữa bị đánh khóc đi!
Bạn cần đăng nhập để bình luận