Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 3117: Áo tơi mưa khói mặc bình sinh (1)

Đây là một ngôi sao sự sống mới, được gọi là Tầm Tiên Tinh. Vì ngôi sao này hình thành muộn, cộng với việc linh khí thiên địa trói buộc cực hạn, từ cổ chí kim, ngôi sao này đã để lại trong truyền thuyết về các vị thần tiên.
Chính là thuyết pháp Tái Vô Tiên Thần.
Vô số hậu nhân đã tìm kiếm đường tu tiên, đường trường sinh, cuối cùng vẫn không có cách nào, đành phải chết già. Hậu nhân cũng đổi tên ngôi sao này thành Tầm Tiên Tinh. Trên con đường trường sinh dài cuồn cuộn, không chỗ nào là không tìm Tiên.

Sau cơn mưa, con đường núi trở nên lầy lội. Dưới trận mưa, đất bên dưới trở nên vô cùng ẩm ướt và dính vào chân, khiến đôi giày mới thay ra bị bẩn. Hai bên bờ núi là cây xanh, trên phiến lá vẫn còn côn trùng đang gặm nhấm, cũng có hạt sương tích tụ trên đó.
Soạt…
Áo tơi xẹt qua tán cây, cả cây nhất thời rung lắc một cái, vô số giọt nước mưa còn đọng lại rơi xuống. Lá cây cũng theo đó lay rụng, vô số những con côn trùng nhỏ hoảng sợ ôm chặt lấy lá cây.
Bộ Phương vác một cái cuốc, đi từng bước một chậm rãi lên núi.
Ở Tầm Tiên Tinh, núi này là nơi vắng vẻ. Mặt đất vô cùng trơn, bùn đất nhão nhẹt mang đến cho người ta cảm giác phù phiếm giống như chỉ không cẩn thận một chút có thể trượt chân ngã tuột xuống ní.
Lá sắt của Tiểu Bạch tung bay, mắt cơ giới ảm đạm, yên tĩnh đi sau lưng Bộ Phương.
Một chân đạp xuống, chân sắt hãm sâu xuống mặt đất, rút lên là đất bay tán loạn.
- Đi chậm thôi.
Bộ Phương liếc nhìn Tiểu Bạch chậm chạp một chút, khóe miệng hơi nhếch lên. Đi một lúc thì Bộ Phương cũng phải thở hồng hộc. Bây giờ hắn không khác gì người phàm, cho dù là thân thể cũng trở lại quy phàm.
Núi rất cao, mặt trời đã ngả về tây, Bộ Phương không muốn kéo dài thời gian nữa. Tiểu Bạch dùng cả tay cả chân để bò lên. Trong núi sâu có mãnh thú, có hung cầm. Tuy Bộ Phương đã quy phàm, nhưng uy áp lại không hề biến mất, mãnh thú cũng không dám tới gần hắn.
Ào ào…
Suối núi chảy róc rách, phía xa Bộ Phương ngửi thấy mùi hơi nước. Bộ Phương dẫn theo Tiểu Bạch tới, nước suối mát lạnh vô cùng. Đây là nước sau trận mưa, lại càng tinh khiết.
Bộ Phương lấy ra một cái bình nước, đổ đầy nước vào trong đó. Nước mát lạnh, không hề có chút bùn đất nào lắng đọng.
Bộ Phương rất hài lòng, tiếp tục đi lên tìm nguyên liệu nấu ăn cho bữa tối. Trên cây mọc đầy nấm độc. Bộ Phương lựa chọn cẩn thận rồi ném vào giỏ ở sau lưng.
Tiếp tục đi theo hướng sườn núi, rốt cuộc hắn và Tiểu Bạch cũng đi vào một khu rừng trúc. Trong rừng là từng cây cao vút, có tiếng lá xào xạc.
Mặt đất rơi đầy lá trúc, có lá bị hư hỏng, lại cộng thêm nước mưa nên mùi càng nồng nặc.
Tiểu Bạch không hề cử động, ngồi ở một bên. Bộ Phương tập mãi cũng thành quen, vác cuốc đi vào trong rừng. Hắn bình tĩnh tìm kiếm trong rừng trúc, rất nhanh đã tìm thấy một củ măng. Hắn nhanh chóng đào ra, lột bỏ bùn đất rồi cho vào bên trong giỏ.
Đương nhiên hắn sẽ không thỏa mãn dễ dàng như vậy, tiếp tục tìm kiếm măng. Thời tiết này là thời điểm tốt nhất để măng lớn, nấu ra vị dụ người nhất.
Hắn liên tục tìm thêm mấy củ măng, sau đó thì có chút mệt, thở hổn hển tựa vào một cái cây lấy nước ra uống. Dòng nước tuôn từ cổ họng vào cơ thể khiến toàn thân mệt mỏi của hắn vô cùng dễ chịu.
Sắc trời dần muộn, Bộ Phương không tiếp tục tìm kiếm nữa, dẫn theo Tiểu Bạch xuống núi. Trong núi có lượng mỹ thực lớn, muôn màu muôn vẻ.
Bộ Phương ngâm nga bài ca dao rồi xuống núi với Tiểu Bạch. Đường lên núi khó đi nhưng đường xuống lại rất thuận lợi. Ca từ của Bộ Phương không tốt nhưng hắn đã cố hết sức rồi. Có lẽ Bộ Phương cảm thấy, cảm giác cô độc trên đường với tiếng ca dao rất quái dị.
Trở về nhà, trời đã tối hẳn.
Tiểu Bát đang chạy tới chạy lui, kêu gào. Bộ Phương xoa xoa đầu rồi mang nguyên liệu nấu ăn vào bên trong.
Tiểu Bạch ngồi yên tĩnh ở một bên, mắt cơ giới không lấp lóe nữa. Tiểu Bát chạy tới như giao lưu với Tiểu Bạch, sau đó cảm thấy cục sắt này không thú vị, lắc phao câu chạy đi.
Bộ Phương đi ra, trong sân có một cái bếp lò thô sơ.
Thổi lửa lên đám củi mà hắn đã bổ từ hôm qua, khói bếp hiện lên trong màn đêm mông lung.
Tiểu Bát chạy tới, ngồi bên cạnh Bộ Phương, kinh ngạc nhìn chằm chằm ánh lửa. Không phải là Thần Hỏa, cũng không phải là một ngọn lửa chỉ trong một ý nghĩa có thể hủy diệt đất trời. Đây chỉ là một ngọn lửa vô cùng bình thường. Nhưng từ ngọn lửa kia Tiểu Bát lại cảm nhận được sự rung động từ sâu trong linh hồn.
Bộ Phương thì không có để ý, hắn thêm củi. Ở núi lớn, ban đêm nhiệt độ sẽ hạ xuống, hắn cảm thấy có chút lạnh. Chỉ có lúc nấu nướng, cảm nhận nhiệt độ ngọn lửa thì hắn mới thấy ấm áp.
Tiểu Bạch ngồi ở phía xa, dưới sự phản chiếu của ngọn lửa có hơi ngốc nghệc.
Bộ Phương lắc đầu, lấy chỗ măng vừa thu được ở trên núi ra. Hắn lột bỏ vỏ ngoài, từng lớp từng lớp một, măng trắng hiện ra trước mắt. Sau khi rửa sạch thì Bộ Phương cắt măng thành từng khối nhỏ, bắt đầu xào nấu.
Chỉ chốc lát sau, mùi thơm đã bốc lên ngào ngạt. Ngoài măng ra thì Bộ Phương còn làm thêm một bát canh nấm. Canh nấm hơi sền sệt, có thêm củ cải.
Mở lồng ra, khí nóng dâng lên. Hắn lấy một bát cơm, ngồi lên ghế trúc, trước mặt là một món ăn, một chén canh và một phần cơm, vô cùng đơn giản.
Tiểu Bát kêu ục ục một tiếng, sau đó vui vẻ chạy đi. Tiểu Bạch không cần ăn, ngồi ngơ ngẩn ở phía xa.
Bộ Phương nâng khóe miệng, ngồi trên ghế, tiếng âm thanh kẽo kẹt vang lên. Xung quanh là tiếng côn trùng kêu, là tiếng lá xào xạc không dứt. Tuy hơi ồn nhưng lại không khiến tâm trạng người ta phiền muộn. Loại cảm giác thanh tịnh này khiến Bộ Phương vô cung cùng hài lòng.
Trên bầu trời, vì vừa mưa xong nên từng ngôi sao sáng lập lòe, vô cùng đẹp mắt.
Ngồi ăn dưới trời sao vô cùng hài lòng, cuộc sống thế này trước đây Bộ Phương chưa từng tưởng tượng đến.
Với đũa gắp một miếng măng, xốp giòn, sau đó là mùi vị khuếch tán trong miệng.
Bộ Phương híp mắt nhếch miệng. Mặc dù chỉ là món măng đơn giản nhưng mùi vị như thẩm thấu vào trong nội tâm Bộ Phương, đó là một cảm giác khác với lúc hắn nấu những món ăn trù nghệ cao trước kia.
Bạn cần đăng nhập để bình luận