Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 1973: Chủ quán, lại thêm mười xiên nữa ! (1)

Ở trong mắt mọi người, gian hàng nhỏ mới mở ở khoảnh sân này giống hệt như một chuyện cười vậy.
Căn bản là chưa có ai từng nghe qua món gì như Thiêu Thiết Bản, đến cả cái tên cũng cổ quái, mấy kiểu đồ ăn không biết chui từ đâu ra như này mà cũng mong kiếm được tiền sao?
Muốn kiếm được chút tiền, thỏa mãn được tâm hồn ăn uống của thực khách thì chí ít cũng cần phải tìm được một số loại đặc sản nổi danh đi chứ?
Ví dụ như món Bá Long cốt nướng của Kim Cương Giới, hay là cơm chay Tây Kinh Tiểu Phật, còn có mỹ tửu Thâm Uyên, và còn Địa Ngục Huyết Hà Ngư chẳng hạn?
Ít nhất cũng phải là mấy kiểu đặc sản như thế mới đủ hấp dẫn được lòng người!
Thiêu Thiết Bản… Hừm, chưa từng nghe tới đấy.
Cũng vì chưa từng có ai nghe nói đến nên nó mới trở thành trò cười trong mắt thiên hạ.
Nhất là lúc Bộ Phương treo bức hoành phi này lên lại càng khiến ý cười chê bai giễu cợt của người ta thêm rõ ràng hơn.
Một xiên mười Tiên Tinh, làm gì có kẻ nào ngốc tới mức mua về đâu cơ chứ?
Hơn nữa, bây giờ đang là lúc sắp bắt đầu cuộc thi, ai mà lại còn tâm trạng để ghé vào ăn được?
Mặc Yên và Phương Ngọc đứng nhìn từ xa, lấy tay đỡ trán, cảm thấy bất lực.
Đại Ma Vương trong truyền thuyết đúng là độc nhất vô nhị, hết nói nổi mà.
Giới Chủ Đại Nhân sao lại có thể cử một người như thế này tới tham gia trận đấu quan trọng vậy được không biết, đây không phải là trò đùa sao?
Thế này khác gì muốn biến Tiên Trù Giới thành trò cười trong mắt thiên hạ cơ chứ?
Ngược lại, Bộ Phương lại hoàn toàn không để tâm tới ánh mắt người đời, vẫn chuyên tâm tập trung tinh thần bắt đầu nấu nướng.
Thiêu Thiết Bản, tuy chỉ là một món ăn trong một tửu lâu nhỏ, song cũng sẽ có một vài tửu lâu cao cấp hơn sử dụng thiết bản.
Tuy vậy, suy cho cùng thì Thiêu Thiết Bản sẽ tạo được không khí cho quầy hàng nhỏ hơn. Một nhóm người vây quanh một tấm vỉ nướng, nhìn theo từng động tác của đầu bếp, mùi hương và hơi nóng đều từ tấm vỉ bốc lên tiêu tán trong không khí, dầu mỡ bắn ra tung tóe, những miếng thịt liên tục được đảo qua đảo lại. Cảm giác thật sự rất khó quên!
Thiêu Thiết Bản thật đúng là một mỹ thực mang vị khói lửa.
Thực ra, các món ăn của mấy tửu lâu cao cấp rất ngon, nhưng so với một quầy hàng nhỏ thì lại thiếu đi một chút mùi khói nướng, thứ cảm giác cao cao tại thượng ở đó sẽ khiến cho tư vị của mỹ thực bị giảm đi ít nhiều.
Ngược lại, không khí bên trong mấy quầy hàng nhỏ ven đường sẽ khiến thực khách khó mà quên được, không khỏi xuýt xoa.
Đấy chính là sự hấp dẫn khác biệt của một món ăn ngon.
Xèo xèo xèo.
Nồi Huyền Vũ dưới những thao tác của Bộ Phương đã biến thành thiết bản Huyền Vũ.
Theo sức nóng tăng dần của hỏa diễm, nhiệt độ trên thiết bản cũng dần tăng lên cao, hơi nóng bốc lên khiến nhiệt độ trên tấm thiết bản Huyền Vũ cũng được dàn đều.
Có một làn khói mờ ảo lan ra.
Bộ Phương nhàn nhạt liếc nhìn biểu cảm những người xung quanh, đối với từng ánh mắt khinh bỉ giễu cợt kia, hắn chỉ khẽ nhếch miệng.
Xắn ống tay tước vũ bào lên, để lộ ra hai cánh tay trắng ngần, hắn giơ tay cầm lên một cái đĩa trên quầy gỗ, nhẹ nhàng vẩy một cái, dầu nước liền bắn ra tung tóe, bắn lên cả miếng thiết bản.
Hắn lại cầm lên một đôi đũa, nhẹ nhàng đảo qua đảo lại trên thiết bản Huyền Vũ, dàn đều lớp dầu mỡ lên trên vỉ nướng, dầu mỡ được phi đều, tỏa ra mùi thơm nhàn nhạt.
Lấy ba xiên Chương Ngư Tu bỏ lên trên thiết bản Huyền Vũ, xiên vừa chạm vỉ nướng, dầu đã sôi ngay, phát ra tiếng xèo xèo.
Dưới tác động của dầu mỡ, xiên Chương Ngư Tu đã dần tỏa ra hương thơm ngào ngạt, ban đầu mùi hương ấy còn không được rõ ràng lắm, cũng không đến mức thơm quá nồng.
Nhìn thấy Bộ Phương ung dung nấu nướng trước bao ánh mắt khinh thường cười cợt, nhiều người không khỏi ngạc nhiên, tò mò nhìn chằm chằm vào hắn.
Động tác của Bộ Phương rất thành thục. Ba xiên Chương Ngư Tu vẫn liên tục phát ra tiếng xèo xèo trên tấm thiết bản đầy dầu sôi.
Hơi nước bốc lên cao, sôi ngay lập tức, bắn ra như bong bóng nước vỡ tan.
Hử?
Hiên Viên Hạ Huệ đứng gần nhất trông thấy thế, ánh mắt đột nhiên sáng lên, hít một hơi thật sâu.
Ôi, mùi vị này thật sự rất rất thơm!
Nguyên liệu vừa đặt xuống bếp đã tỏa ra được mùi hương mạnh mẽ như vậy…
Bộ lão bản lại có thêm một động tác mới.
Cầm chắc đôi đũa, hắn duỗi thẳng tay, ấn nhẹ vào mấy xiên Chương Ngư Tu cho nước bên trong thịt thẩm thấu nhiều hơn. Nước thấm càng sâu thì mùi thơm lại càng tỏa ra nồng đậm.
Chờ cho mùi thơm thoang thoảng, màu sắc của những sợi râu bạch tuộc cũng thay đổi theo.
Hắn nhấc cả ba xiên lên, lật ngược lại rồi lại bỏ xuống thiết bản. Tiếng xèo xèo lại nổi lên. Nước thẩm thấu sâu, màu trắng ngà như muốn vỡ ra.
Bộ Phương nhìn mặt xiên mới lật có màu hồng phớt, trông có vẻ khơi dậy được rất nhiều cảm giác thèm ăn.
Nhưng đây mới chỉ là khởi đầu.
Món nướng không đòi hỏi quá nhiều kỹ thuật, chỉ cần chú ý kiểm soát tốt nhiệt độ, sức nóng, thao tác phải tỉ mỉ, tránh phạm sai lầm.
Hiên Viên Hạ Huệ vẫn nhìn chăm chú không thôi.
Hắn ta chợt có cảm giác, món ăn lần này Bộ lão bản làm chắc chắn sẽ không phải hạng xoàng đâu.
Có lẽ sẽ không phi thường tới mức như Hủy Diệt Kiền Oa, nhưng mà ít nhất… Có lẽ cuộc so tài lần này sẽ gay cấn đây.
Xèo xèo xèo.
Hai mặt xiên Chương Ngư Tu đều chuyển màu hồng, dưới sức nóng đang không ngừng bốc lên, dường như những sợi râu bạch tuộc cũng đang rung lên.
Vào lúc này, mùi thơm đã cực kỳ nồng đậm.
Đây chính là hương thơm thuần túy nhất của một món ăn.
Mùi thơm từ từ lan khắp, phiêu đãng trong không khí, thoáng chốc đã làm thay đổi nét mặt bao người.
- Ôi thơm quá. Mùi thơm này thật quá kích thích rồi.
- Ực… Cái mùi thơm này khiến ta chịu không nổi.
- Thật là tò mò quá đi. Không ngờ lại thơm đến thế.

Tất cả mọi người đều đổ dồn sự chú ý vào quầy hàng của Bộ Phương, ánh mắt khinh thường dần dần không còn nữa. Có lẽ chính sức hút của mùi thơm này đã khiến bọn họ không còn ý định chế giễu nữa.
Hít một hơi thật sâu, mùi thơm cứ như một con rắn chậm rãi trườn vào trong khoang mũi.
Xèo xèo xèo.
Đột nhiên, Bộ Phương lại có thêm động tác.
Ba xiên râu đập vào thiết bản Huyền Vũ, đồng thời đôi đũa cũng liên tục ấn lên Chương Ngư Tu, mỗi một lần đè xuống lại khiến âm thanh kia nhạt dần.
Vừa hơi thả lỏng tay, mùi hương kia lại tiếp tục dâng lên.
Bụp.
Động tác của hắn vẫn tiếp tục, nét mặt không thay đổi, hắn cầm lên một chiếc bình dáng cao trước quầy gỗ, ngón tay cái mở nắp bình.
Ục ục.
Hắn hơi nắm tay lại, lùi ra sau một bước, tay cầm bình giơ lên cao vẩy một cái, dịch thể bên trong bình bắn ra, vương lên những miếng Chương Ngư Tu.
Xèo xèo xèo.
Trong nháy mắt, hơi nước nóng bốc lên ngùn ngụt.
Trông thấy động tác của Bộ Phương, đám đông liền xôn xao trầm trồ, rõ ràng là bị hiện tượng nhiệt khí bốc cao làm cho kinh ngạc.
Tất nhiên là còn một phần do mùi hương của rượu thịt hòa quyện trong không khí.
Rượu nồng, thịt đậm, hai mùi hương hòa quyện vào nhau tựa như những sợi dây tơ quấn quýt vậy.
Bộ Phương nheo mắt, trong lòng sục sôi một thứ cảm xúc mạnh mẽ.
Ý nghĩ chuyển động.
Ngậm một que cay trong miệng, hắn giơ ngón tay búng một cái, một giọt dầu vàng ươm bắn ra, treo lơ lửng trên thiết bản Huyền Vũ.
Tất cả mọi người đều bị giọt dầu ấy thu hút sự chú ý, trợn tròn mắt nhìn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận