Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 1020: Giữa tâm Thao Thiết, cường giả hội tụ (2)

Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Những người này không phải bởi vì thực lực chặn lại gợn sóng, hoặc là chưa ra tay với cung điện vàng kia.
Những người sống sót tinh thần run rẩy không ngừng…
Thở mạnh cũng không dám, cũng không dám tiếp tục ra tay nữa.
Mạc Lưu Cơ nghiêng người dựa vào vách tường, ánh mắt kỳ dị lấp lóe, Tinh Bàn trong tay hắn đang tỏa ra ánh sáng rực rỡ. Một ngôi sao trong đó vô cùng sáng chói, vị trí của nó nằm ở trong cung điện vàng kia.
Thứ hắn đang tìm kiếm… Thánh Nữ Điện Hạ có thể ở trong đó.
Vốn dĩ, Mạc Lưu Cơ cho rằng đó là một công việc dễ dàng, nhưng bây giờ xem ra ... nó có vẻ không dễ dàng chút nào.
Hắn không biết khi nào thì người bên kia sẽ ra khỏi cung điện.
Vậy không thể ra được thì sao?
Với sự tức giận của truyền thừa có một không hai này, truyền thừa mà thất bại thì thực sự có thể bị xóa sổ.

Ánh sáng ngập trời, đường vân huyền ảo lượn lờ.
Món ăn của đối phương lại nổ tung.
Sau đó, huyễn cảnh trước mắt Bộ Phương lại tán đi, sắc mặt hắn lạnh lùng chấp tay bước thêm một bước lại lên một bậc thang.
Không biết từ lúc nào hắn đã lên được đến bậc thứ sáu.
Mặt Bộ Phương không tỏ ra biểu cảm gì nhưng hắn có thể cảm nhận được, mỗi lần hắn qua được một bậc sẽ có năng lượng hấp thụ vào cơ thể. Có lẽ đây chính là truyền thừa, những năng lượng được hấp thụ không hề nhỏ.
Nếu như không phải có hệ thống cho hấp thu chuyển hóa, những năng lượng này có thể giúp Bộ Phương thăng cấp tu vi nhiều lần.
Chít ít cũng được 5 bậc thang Thần Hồn cảnh.
Đáng tiếc hệ thống như là không có đáy, những năng lượng này đều hấp thu chuyển hóa.
Bộ Phương cảm thấy tố chất thân thể mình càng ngày càng tốt, mà cơ sở cũng kiên cố.
Trong lòng Bộ Phương xúc động, đó là sự thôi thúc để bắt đầu kiểm tra Thần Hồn.
Chỉ cần hắn hoàn thành kiểm tra Thần Hồn, vậy hắn có thể ngưng tụ hồn thang trở thành cường giả Thần Hồn cảnh.
Tuy bây giờ thực lực Bộ Phương mạnh, nhưng hắn chỉ là Cửu Đạo Chí Tôn Thần Thể cảnh đỉnh phong, vẫn kém hơn so với cường giả Thần Hồn cảnh.
Đương nhiên, có Hắc Bạch Thao Thiết chi hồn phụ trợ, tăng thêm khí linh dường như đã thức tỉnh Long Cốt thái đao và Huyền Vũ oa. Bộ Phương không hề yếu hơn thực lực của Thần Hồn 5 bậc.
Một bước đạp xuống, hình ảnh trước mắt lại biến hóa.
Bộ Phương cảm giác cơ thể lại bị kéo vào trù đấu.
Theo đề bạt của bậc thang, hắn gặp đối thủ ngày càng mạnh.
Đương nhiên áp lực cũng càng ngày càng lớn. Nhưng hắn vẫn tự tin, làm đầu bếp là phải tự tin.
Thái đao hiện lên, cả hai lần lượt tiến vào bên trong so tài nấu nướng.

Trên không Thao Thiết Cốc, tầng mây phun trào. Ngay sau đó mây trắng trên cao hóa thành mặt người.
Mặt người khổng lồ nhìn thẳng, xuyên thấu hồ Lạc Nhật, nhìn thấy cung điện nguy nga trong lòng đất, Thiết Tiên Cung.
Ầm ầm!
Tầng mây lăn lộn, ngay sau đó một chùm sáng từ miệng người kia xông tới.
- Cuối cùng Thiết Tiên Cung cũng được mở ra, có người muốn xông qua 9 bậc thang trù đạo? Vậy “Trung tâm của Thao Thiết” cũng sắp xuất thế!
Ảo ảnh nỉ non một hồi, cả ngươi bỗng nhiên rời xuống phía dưới.
Tốc độ cực nhanh, hai tay chống eo giống như một đạo pháp từ trên trời lọt vào trong hồ nước, tạo ra tiếng nổ vang.
Hóa thành một tia trắng, trực tiếng lao vào chùm sáng ở đáy hồ.
Ánh sáng nhìn thấy bóng tối không suy giảm, cho dù nhìn thấy đáy vực, vẫn là cước bộ bay về phía trước.
Rất nhanh đã đụng vào đáy hồ.
Nhưng không giống như hắn tưởng, chùm sáng kia lại biến mất ở mặt đất.
Bên ngoài Thao Thiết Cốc khoảng trống sụp đổ.
Một lỗ thủng lớn đã được mở ra.
Từ miệng nó một bóng hình khô ngô bước ra, tóc tím tùy ý tung bay, bóng người che kín bởi đường vân huyền ảo, là một con rối, hai mắt đen nhánh, có vẻ thông minh.
- Tử Tôn ta tuyệt đối không buông tha cho truyền thừa của Thao Thiết Cốc. Bổn Tôn muốn dựa vào cái truyền thừa này để lên một tầng mới! Ai cản bổn Tôn, phải chết!
Đôi mắt hắn sáng lên, trong đôi mắt đen dường như có một vòng xoáy.
Từng lá sen từ trên trời bay xuống, như có phạm âm thiên xướng, cẩm sắt reo vang.
Một đoạn sen hồng xé bầu trời chậm rãi bay đến, nằm nghiêng trên đó là một mỹ nữ bọc lấy bằng lụa mỏng. Đôi mắt mỹ nữ như tơ, nhìn thẳng vào Thao Thiết Cốc, môi đỏ khẽ mở.
- Bao nhiêu năm, Thao Thiết Cốc đã bị phế thành cái dạng này… Bây giờ Bích Liên Thiên ta đã trở về, tiễn Thao Thiết Cốc đoạn đường sau cùng.
Tay nữ tử xắn lụa mỏng, trắng nõn như ngó sen, lụa mỏng bay phất.
Nữ tử đứng lên, đôi chân mảnh mai trong vắt như ngọc, khi ngón chân bước lên đài sen, một hạt sen ngọc bằng pha lê bay ra, rơi vào tay nàng.
Môi đỏ mở ra, đưa hạt sen vào trong miệng, mũi có hơi hơi thở ra.
Ngay sau đó, bông sen run rẩy, xé toạc khoảng không và bay về phía Thao Thiết Cốc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận