Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 1815: Ngươi và hắn ta là cùng một loại người (1)

- Con chó chết tiệt, ngươi chạy thêm cái nữa xem?
Vẻ mặt Băng Thánh không hề thay đổi mà nhìn Cẩu gia, trong mắt dường như có mấy phần nghiền ngẫm.
Cẩu gia lập tức cười gượng.
Đám người Bộ Phương ở xung quanh đều nhìn bọn họ với vẻ tò mò, Tiểu Hồ lại thò cái đầu nhỏ từ trong ngực Bộ Phương ra, chớp chớp mắt.
Cửu Vĩ Hồ và Lục Vĩ Hồ thì lại mang vẻ mặt đầy kỳ lạ, chắc hẳn hai người này biết rõ chuyện.
- Băng mỹ nhân, oan oan tương báo từ lúc nào rồi, báo tới báo lui đều là phiền não cả, sao chúng ta không cười một cái xóa tan thù hận đi chứ?
Cẩu gia nhếch môi nở một nụ cười chân thành, thịt béo trên người hắn đều đang rung lên.
Băng Thánh lại không có một chút ý cười nào, chủy thủ chậm rãi tới gần, rất nhanh là đã tiến sát đến chóp mũi của Cẩu gia rồi.
Hàn ý kia làm cho chóp mũi hắn cũng nổi lên một lớp băng sương…
- Quá đáng rồi nha… đánh chó không đánh mặt, làm việc cũng phải để lại một con đường, ngươi cứ như vậy chúng ta không cách nào nói chuyện được cả.
Cẩu gia cau cái mũi lại, lớp băng sương lập tức bong tróc ra.
Bây giờ Bộ Phương càng lúc càng tò mò, rốt cuộc Cẩu gia đã làm gì với vị Băng Thánh này mà khiến cho nàng tựa như muốn đâm xuyên vô số lỗ thủng trên người Cẩu gia như vậy chứ.
- Hơn nữa, mấy chuyện năm đó… đều là do lão sắc phôi Thiên Tàng kia sai sử, Cẩu gia ta… toàn bộ quá trình đều ngơ ngác hết cả.
Cẩu gia nói với vẻ đứng đắn.
- Lại nói… lão sắc phôi Thiên Tàng kia cũng đã chết rồi…
Cẩu gia nói.
Băng Thánh sửng sốt, sau đó ánh mắt nàng có hơi phức tạp.
Thanh chủy thủ hàn băng trong tay kia cũng chậm rãi hòa tan, cuối cùng biến mất không thấy tăm hơi.
- Bỏ đi…
Trong lúc nhất thời, dường như Băng Thánh có hơi mất hết hứng thú.
- Người chết là lớn nhất, năm đó người nhìn lén ngươi tắm là Lão Minh Vương sắc phôi kia, không phải Cẩu gia ta, Cẩu gia ta là một con chó chính trực, nếu không phải bị lão sắc phôi kia đe dọa dụ dỗ, sao ta có thể làm ra cái chuyện đốt quần áo của ngươi được chứ? Địa Ngục Hỏa của Cẩu gia… chỉ dùng để thiêu đốt cường địch thôi, sao có thể đốt quần áo được?
Cẩu gia nhếch miệng,
Hắn nói luyên thuyên một hồi, mạnh mẽ giải thích một tràng.
Sau khi Bộ Phương nghe xong thì trợn mắt há hốc mồm.
Cẩu gia còn có một mặt uy vũ như vậy nữa sao, đốt quần áo của Băng Thánh.
Bộ Phương liếc mắt nhìn Băng Thánh một cái, có thể thấy được vẻ xinh đẹp của nàng, tuyệt đối là kinh tâm động phách, còn đẹp hơn rất nhiều so với nữ vương không gian của Thần Nữ Thành nữa.
Kiểu xinh đẹp này đã ăn sâu vào xương cốt rồi.
Băng Thánh liếc mắt nhìn Cẩu gia một cái, trên dung nhan tuyệt mỹ hiện lên một tia mỉa mai.
- Ngươi cảm thấy ta sẽ tin sao? Đốt quần áo của ta, còn thuận tiện trộm mất Băng Linh Quả… nếu không phải nể mặt tên Thiên Tàng kia, ta tuyệt đối đã đông ngươi thành khối băng rồi ném vào trong Thần Tuyệt Sơn, để ngươi đóng băng vĩnh viễn.
Băng Thánh nói.
Cẩu gia vội vàng gật đầu, thịt béo khắp người hắn đều rung hết cả lên.
Bộ Phương ngồi trên lưng Tiểu Bì, hắn cảm thấy dường như lượng tin tức có hơi lớn.
Hình như trong đó không chỉ đơn giản có đốt quần áo như vậy.
Dù sao…
Với tu vi của Băng Thánh, sao quần áo có thể dễ dàng bị đốt như vậy chứ?
Trong đó chắc chắn có không ít chuyện không muốn để người khác biết.
Cũng không thể đoán ra được dựa trong vài ba câu nói của hai người.
Chẳng qua thì Bộ Phương tin rằng sau này mình tuyệt đối có thể bới móc ra được.
Bây giờ kiểu người trong sạch thuần khiến giống hắn đã rất ít rồi.
Băng Thánh không để ý đến Cẩu gia nữa, nàng đảo mắt, lại dừng trên người Bộ Phương.
Dường như có một tia kỳ dị lóe ra trong con ngươi màu lam nhạt.
Bỗng nhiên.
Một trận gió lạnh thổi quét đến.
Ánh mắt Bộ Phương co rụt lại.
Phút chốc đã nhìn thấy Băng Thánh xuất hiện trước mặt hắn.
Ánh mắt của nàng nhìn thẳng vào Bộ Phương, nhìn đến mức hắn có hơi sợ run.
Môi Băng Thánh hiện ra một loại phấn nộn, da thịt trắng như tuyết, dường như không nhìn thấy được cả lỗ chân lông.
Sợi tóc trắng tinh buông xuống, lướt qua hai má của nàng, để lộ ra mấy phần dịu dàng.
Khuôn mặt lạnh như băng của nữ nhân này, nhìn chằm chằm vào Bộ Phương, đột nhiên nhu hòa lại.
Khiến cho Bộ Phương có hơi sửng sốt.
Ngay sau đó, tóc gáy cả người Bộ Phương dựng hết cả lên.
Bởi vì nữ nhân kia…
Không biết từ khi nào đã vươn cánh tay thon dài tinh tế ra, đặt lên trên gương mặt của Bộ Phương.
Bàn tay của nữ nhân này không có một chút độ ấm nào, cứ giống như một khối hàn băng vạn năm không tan vậy.
Khiến cho Bộ Phương cảm nhận được một cỗ rét lạnh thấu xương.
Tay của Băng Thánh chỉ chạm lên trên mặt Bộ Phương, chậm rãi lướt xuống dưới, vuốt nhẹ trên hai má hắn.
Ánh mắt hoài niệm kia, nhìn đến mức Bộ Phương sởn cả tóc gáy.
Cẩu gia cũng không khỏi trừng lớn mắt.
Tình huống gì vậy?
Đã xảy ra chuyện gì?
Vẻ mặt Cẩu gia ngơ ngác, chẳng lẽ nữ nhân điên này coi trọng Bộ Phương sao?
Ôi đệt… thật sự điên rồi?!
Thằng nhóc Bộ Phương này, cần đẹp trai lại không đẹp trai, cần dáng người cũng không có dáng người, làm gì phong thần tuấn lãng như Cẩu gia.
Cho nên… nữ nhân điên, hay là ngươi thu nhận hắn đi!
Trong mắt Cẩu gia nở rộ ra ánh sao.
Cửu Vĩ Hồ và Lục Vĩ Hồ cũng trừng lớn mắt, rồi lại hít một ngụm khí lạnh.
Tên nhân loại này, quả nhiên là đại lão!
Tiểu Hồ có thể đi theo loại người này, tuyệt đối là một cơ duyên rất lớn!
Cả người Bộ Phương đều căng cứng, hắn nhíu mày.
Hắn hơi nghiêng đầu đi, mặt không chút thay đổi mà nhìn chằm chằm Băng Thánh.
Băng Thánh rất đẹp, nhưng Bộ Phương là loại người dựa vào nhan sắc này sao?
- Trên người ngươi, ta thật sự cảm nhận được một cỗ hơi thở của lão bằng hữu… cỗ hơi thở thật sự khiến cho người ta hoài niệm.
Băng Thánh lên tiếng đầy dịu dàng.
Lại vuốt ve gương mặt của Bộ Phương một lần nữa, lướt lên trên.
Bộ Phương mím mím môi, hắn rất muốn nói… xin hãy chú ý đến trù nghệ tài hoa của ta, đừng quan tâm đến khuôn mặt của ta, Bộ Phương ta… không dựa vào mặt kiếm cơm.
Chẳng qua thì hắn cũng không nói ra lời.
Bởi vì nữ nhân kia lại tiếp tục tự lên tiếng nói.
- Lão bằng hữu kia của ta… rất giống với ngươi, cũng là một đầu bếp…
Băng Thánh nhìn Bộ Phương thật sâu một cái.
Hả?!
Bộ Phương sửng sốt.
Ngay sau đó, đôi mắt hắn đột nhiên co rụt lại!
Tinh Thần Hải trong cơ thể chợt có sóng to gió lớn trào lên!
Đầu bếp?
Hơi thở quen thuộc?
Lúc này trong đầu đang liên tưởng, Tứ Đại khí linh của Trù Thần Sáo Trang xao động bất an, trong lòng Bộ Phương bỗng nhiên có một suy đoán lớn mật!
Chẳng lẽ…
Bộ Phương nuốt một ngụm nước miếng mà nhìn về phía nữ nhân này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận