Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 3089: Thiên Quan Hàm Cốc (1)

Dương Tiễn đúng là có chút thẹn lòng nhìn trân trối. Lúc đầu muốn Bộ Phương bắt sống một tên Hồn Chủ đỉnh cấp, còn nghĩ là làm khó người ta, bây giờ xem ra cũng không hẳn là như thế.
Năm tên Hồn Chủ đỉnh cấp, chết một tên, bắt sống bốn tên… chiến tích này đúng là quá kinh ngạc mà! Thực lực của tên đầu bếp kia đúng là tăng lên quá nhanh.
Lúc trước ở Tổ Tinh, đối với Thánh Nhân Đại Đạo thì việc này đã là cố hết sức. Bây giờ chưa qua bao lâu mà Bộ Phương có thể bắt sống bốn Hồn Chủ cấp bậc Thánh Nhân Hỗn Độn. Sự tiến bộ này quả thực đáng sợ!
- Bọn hắn đang bị làm sao vậy?
Dương Tiễn nhìn về phía xa, bốn tên Hồn Chủ đang bị Pháp Tắc Tỏa Liên trói lại, cười không ngừng.
- Đang cười đó…
Bộ Phương nhàn nhạt trả lời một câu. Muốn bắt được Hồn Ma, đầu tiên phải nắm chắc được dạ dày của bọn chúng. Bộ Phương thân là đầu bếp, phải am hiểu.
Dương Tiễn cứng người, điều này còn cần ngươi nói sao? Ai cũng biết đám Hồn Chủ kia đang cười.
- Hàm Tiếu Bán Bộ Điên… giới thiệu một chút.
Tay Bộ Phương run một cái, phần Hàm Tiếu Bán Bộ Điên này xuất hiện. Hắn dùng đũa gắp, đặt phần Lạt Điều Tử Thần nhỏ lẫn vào trong đó, rồi đưa cho Dương Tiễn.
Đôi mắt Dương Tiễn co rụt lại. Ba tên Hồn Chủ ăn món ăn này thành cái dạng gì kia, sao hắn còn có thể ăn nổi?
Không thể ăn! Ngàn vạn lần không thể ăn!
Dương Tiễn lắc đầu như cá bát lãng cổ. Ba con mắt của hắn di chuyển, đưa món ăn của Bộ Phương sang cho Hao Thiên Khuyển. Hao Thiên Khuyển đã sớm chảy nước miếng, nó làm sao biết được. Nhìn Dương Tiễn đưa món ăn tới ngay trước mắt, nó hé miệng cắn bẹp một tiếng.
Đám cường giả xung quanh đều trừng lớn mắt. Hao Thiên Khuyển cắn bẹp, con mắt híp nhỏ, giơ chân chó lên bước một bước. Đột nhiên con mắt nó ngẩn ra, lông chó toàn thân như muốn nổ tung. Ngay sau đó hé miệng khò khè cười sằng sặc.
Đầu Hao Thiên Khuyển dán trên chân Dương Tiễn, không ngừng cười lớn.
Đám người xung quanh đưa mắt nhìn nhau, toàn thân Dương Tiễn lạnh lẽo.
May mà hắn không ăn! Thứ này đúng là có độc rồi! Vừa cắn một miếng mà cười đến chết đi sống lại?
Bộ Phương cũng không để ý. Ở phía xa là bốn tên Hồn Chủ cười lớn, giờ lại thêm Hao Thiên Khuyển, tiếng cười quanh quẩn khăp snoiw. Đám Thiên Binh đi theo Dương Tiễn áp giải bốn tên Hồn Chủ vào trong Tiên Đình.
- Vậy ngươi định làm thế nào để cạy miệng chúng ra?
Bộ Phương nghi hoặc nhìn Dương Tiễn. Bắt sống được Hồn Chủ rồi, nhưng xử lý thế nào cũng là vấn đề.
Trên tay Dương Tiễn xuất hiện một dây thừng màu vàng, trói bốn tên Hồn Chủ lại.
- Không sao, chỉ cần bắt sống sẽ có cách moi thông tin từ trong miệng bọn chúng.
Trên mặt Dương Tiễn toát ra nụ cười tự tin. Bên trong Tiên Đình, đông đảo Tiên Thần chắc chắn sẽ có cách hỏi ra vấn đề.
Bộ Phương gật gật đầu, không tiếp tục hỏi nữa. Dương Tiễn thì sai người sắp xếp chỗ của Bộ Phương và Cú Mang, đồng thời mang rượu và mỹ vị lên.
Sau đó hắn không kịp chờ đợi mà muốn thẩm vấn Hồn Chủ luôn, nội tâm của hắn có chút kích động. Những tên Hồn Chủ này không ngừng tấn công Tiên Đình, chắc chắn là có mục đích! Bọn hắn nhất định phải cạy được miệng chúng ra.

Bộ Phương tới nơi mà Dương Tiễn sắp xếp cho hắn. Đó là một nơi trên lầu cái Tiên Đài, khu vực không tệ, Tiên Khí lượn lờ. Cầu nhỏ nước chảy róc rách, ánh sáng lung linh.
Bộ Phương đi vào rồi ngồi xếp bằng trên đất, nấu một bàn đồ ăn ngay dưới trời sao. Đồ ăn ngon lại thêm rượu Bách Hoa mà Dương Tiễn đưa tới, đúng là hài lòng.
Tiểu Bạch, Tiểu Hồ, Tiểu Tôm cũng ngồi bên cạnh hắn.

Uỳnh!
Sắc mặt của Dương Tiễn vô cùng khó coi đi ra từ Thiên Lao Tiên Đình. Sấm sét màu tím không ngừng đánh xuống nện trong Thiên Lao, tiếng hét thảm vang vọng.
- Đáng chết! Những Hồn Ma này quả nhiên muốn hủy căn cơ của Tiên Đình.
Sắc mặt của Dương Tiễn có chút sợ hãi. Nếu như lần này không bắt sống những tên Hồn Ma kia, sợ là kết cục sẽ không tưởng tượng được. Vốn cứ nghĩ là chiến trường Cửu Trùng Thiên có vô số nhóm cường giả vô thượng thủ hộ hẳn là kiên cố, nhưng xem ra cũng không phải là như thế.
- Làm sao bây giờ?
Dương Tiễn sầu mi khổ kiếm nhíu mày. Hắn thở ra một hơi, cưỡi mây hướng về phía Bảo Điện Lăng Tiêu.
Bảo Điện to lớn giờ chỉ còn lại tốp năm ba tiểu thần tiên đang ở đó. Bên trên vị trí cao nhất, vàng son lộng lẫy lóe lên. Có một người ngồi ngay ngắn trên đó, chấp chưởng thế gian. Đó chính là Thiên Đế, người Tiên Đình Hồng Hoang.
Dương Tiễn đi vào trong Bảo Điện Lăng Tiêu, nói hết những gì hắn vừa moi được từ miệng đám Hồn Chủ cho Thiên Đế.
Mắt Thiên Đế đột nhiên mở ra, tin tức này quả nhiên là khiến hắn không thể tin được.
- Đây thật sự là kế hoạch của đám Hồn Ma?
Thiên Đế trừng lớn mắt, trong mắt như có tinh nhuệ bắn ra!
- Khởi bẩm, từng câu đều là thật, đám Hồn Ma này mà nói dối thì nhất định sẽ bị hồn phi phách tán!
Dương Tiễn chân thành nói.
- Chuyện này giao cho ngươi, phải làm tốt, không thể để cho Hồn Ma thưa cơ đột nhập! Hồng Hoang Thiên Địa ta không phải là nơi mà đám sinh linh buồn nôn có thể ngấp nghé!
Thiên Đế nói.
Dương Tiễn nghe lệnh, lui ra khỏi Bảo Điện Lăng Tiêu. Sau đó hắn phi tốc tới tìm Bộ Phương.
Bộ Phương đang ngồi xếp bằng trên sân, vừa uống rượu vừa ăn đồ nhắm. Dương Tiễn đáp xuống, Bộ Phương liếc nhìn hắn một cái.
Bạn cần đăng nhập để bình luận