Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 1008: Truyền thừa! Hoàng Kim Thiết Tiên Cung! (2)

Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Tuy nhiên có rất nhiều người vẫn muốn tìm tới, nhưng làm sao để tiến vào bên trong thì lại là một chuyện khó khăn.
Trừ khi có Đại Năng Cường giả ra tay, nếu không nhiều Linh Thú như vậy, không thể thừa nhận là quá hung bạo.
Minh Vương theo sau lưng Tiểu Bạch, chậm rãi bước, tuy không vui nhưng vẫn đi theo Tiểu Bạch.
Đi về phía ngược lại đối với những người khác, chỗ Tiểu Bạch tiến đến không phải là hồ Lạc Nhật.
Minh Vương đi theo Tiểu Bạch, Tử Vân Thánh Nữ đi theo Minh Vương.
Hai người một con rối rất nhanh đi tới một con đường ở phía trước.
Trước lối vào thì dừng lại.
Con đường tĩnh mịch, như đang há to mồm muốn nuốt người vào.
- Thao cái gì đường cơ…?
Minh Vương trợn to mắt, nhìn chữ trên bia đá bên đường.
Chỗ này cách chùm sáng kia rất xa, Tiểu Bạch dẫn bọn hắn tới đây làm gì?
Tiểu Bạch không nói gì thêm, khiêng Chiến Thần Côn bước vào Thao Thiết đường.
Minh Vương huýt sáo liếc nhìn Tử Vân Thánh Nữ một cái rồi cùng bước vào.
Tử Vân Thánh Nữ có thể nói gì được, Nhĩ Cáp đi đâu thì nàng đi theo đấy.

Bước chân chậm rãi đi theo Sở Trường Sinh, bọn họ bước vào con đường thứ mười.
Càng đi xuống con đường này, linh khí càng nồng đậm. Mới bước có thể cảm nhận được linh khí xung quanh thân thể có thể hóa thành thực chất.
Thậm chí từng giọt linh khí như đang trôi nổi trong không khí, duỗi một ngón ta ra thì những giọt này lại tản đi.
Linh khí nồng đậm đến mức này chính là biểu hiện của mức độ nhất định.
Hai đạo hồn phiêu phù Thao Thiết một đen một trắng ở bên cạnh Bộ Phương gào thét dữ tợn.
- Truyền thừa ở nơi nào?
Bộ Phương nghi hoặc hỏi.
- Lão phu làm sao biết… Ta chỉ biết là truyền thừa ở nơi này, nhưng cụ thể là chỗ nào ta cũng không biết.
Sở Trường Sinh cười khổ nói.
Phía dưới trống trải không có cái gì, nằm ngoài dự định của Sở Trường Sinh. Vậy truyền thừa ở chỗ nào?
Điều này là tâm trạng hắn mất mát đi một nửa.
Không có truyền thừa thì Thao Thiết Cốc coi như xong.
- Ngươi thả tiểu nha đầu ra rồi nói…
Bộ Phương nói ra.
Sở Trường Sinh cũng sững sờ, thả Tiểu Nha xuống, toàn thân Tiểu Nha như đang phát sáng, mắt to trừng lớn cả người thánh khiết như thiên sứ. Khí tức trên thân không ngừng biến hóa.
Bộ Phương sờ sờ đầu Tiểu Nha, mặt không để lộ cảm xúc gì.
Về sau dưới ánh mắt kinh ngạc của Sở Trường Sinh, Tiểu Nha mở rộng bước chân, đi về phía trống trải kia.
Tiểu Nha đi lại tập tễnh và lảo đảo, giống như chuẩn bị ngã đến nơi rồi, làm cho người khác nhìn vào có cảm giác đau lòng.
Bộ Phương buông thõng tay, sắc mặt nghiêm nghị.
Bỗng nhiên lông vũ bào trên người hắn hơi lay động, làm cho hắn hơi sững sờ. Giơ tay lên cảm giác có gió nhẹ lướt qua ngón tay.
- Gió bắt đầu thổi rồi.
Bộ Phương từ tốn nói.
Sở Trường Sinh sững sờ, không biết Bộ Phương có ý gì.
Một lúc sau, con ngươi hắn co rút lại, phát hiện ra mặt đất đang rung động, trận pháp hiện lên…
Ầm ầm!
Mặt đất rung động rạn nứt ra, sau đó có quái vật khổng lồ đi từ dưới đáy chậm rãi chui lên.
Quái vật này đi lên mang theo ánh sáng chiếu sáng hết cả khuôn mặt Sở Trường Sinh, quái vật khổng lồ trước mắt này…là vàng.
Một tòa cung điện vàng khổng lồ!
Gió ngày càng mạnh, thổi từng lọn lóc.
Mặt Sở Trường Sinh lộ ra vẻ kinh sợ, sau một giây là tràn ngập vẻ hưng phấn. Nước mắt rưng lên.
Miệng hắn run rẩy, rung động không thôi.
- Cái này là Thiết Tiên Cung của Cốc Chủ đời thứ nhất!
Thiết Tiên Cung biến mất lâu như vậy không ngờ lại là nơi chứa Truyền Thừa, nhìn vẫn hoàn hảo như cũ.
Sở Trường Sinh còn tưởng rằng Thiết Tiên Cung đã bị đám súc sinh Thánh Địa kia phá nát rồi. Hóa ra Thiết Tiên Cung vẫn luôn tồn tại trong Thao Thiết Cốc!
Thiết Thiên Cung xuất hiện rồi, vậy thì truyền thừa cũng không còn xa nữa?
Công pháp truyền thừa của Cốc Chủ đời thứ nhất, truyền thừa kỹ năng nấu ăn, truyền thừa trù nghệ trù kỹ,...
Đây đều là hi vọng phục hưng Thao Thiết Cốc!
Ầm ầm!
Cung điện vàng khổng lồ đã ổn định, đá vụn lăn xuống từ bốn phía, nguy nga to lớn, mang đến cho người ta cảm giác trang nghiêm đến ngạt thở.
Tiểu Nha ngẩng đầu đứng trước cổng Thiết Tiên Cung, nhỏ bé mà đáng yêu.
Cổng Thiết Thiên Cung cũng to lớn dùng vàng đổ, trên đó là vòng hình tròn phình ra, xuyên qua mồm hai bức tượng, nặng nề vô cùng.
Phía trên là một hoa văn hình tròn, giống hệt hoa văn trên chán Tiểu Nha.
Chùm sáng nhỏ xuất phát từ trên trán bắn ra, ở lại trên đó.
Nhất thời rung chuyển.
Sau đó phát ra âm thanh…
Cạc cạc cạc…
Cổng thành bằng vàng nặng nề mở ra.
Tòa thành vàng bị phủ bụi bao năm được mở ra.
Cổng thành mở rộng, bên trong là một vùng đen kịt, u sâu vô cùng.
Bỗng nhiên.
Bộ Phương và Sở Trường Sinh cảm thấy thân thể bị xiết chặt.
Sau một giây, một cái bóng từ trong thành phi ra, nghe răng nanh dữ tợn, cắn về phía Tiểu Nha.
Bạn cần đăng nhập để bình luận