Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 3101: Ý chí Trù Thần! (1)

Ầm ầm!
Không gian xung quanh không ngừng tan tác ra!
Ánh mắt Giáo Chủ Thông Thiên co rụt lại, nhóm Đại Hồn Chủ cũng liếc mắt nhìn sang… Chỗ ấy thân hình Bộ Phương mở mịt mông lung. Tiểu Bạch thì bị bắn ngược ra ngoài, ngơ ngác giơ tay gãy đầu.
Chuyện này là thế nào? Giáo Chủ Thông Thiên nhíu mày. Tình huống bây giờ của Bộ Phương chút vượt quá dự liệu của hắn. Trong lòng hắn hơi gợn sóng, chẳng lẽ Bộ Phương đã nấu xong? Nếu thật như vậy thì không chừng bọn hắn sẽ có cơ hội!
Phía xa, nhóm Đại Hồn Chủ đang hình thành Thiên Ma Trận cũng nheo mắt lại giống như không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Đại Hồn Chủ Lười Biếng liếc mắt nhìn Bộ Phương, khóe miệng hơi nhếch lên. Mặc kệ cho tên đầu bếp kia đang làm cái gì, cuối cùng vẫn phải chết. Chuyện gấp bây giờ là khiến Hồn Thần đại nhân xuất hiện!
- Không cần quan tâm, giết hết!
Đại Hồn Chủ Lười Biếng nói.
- Đừng để xảy ra sự cố.
Sáu Đại Hồn Chủ tạo thành Thiên Ma Trận gật gật đầu, ngay sau đó nắm rìu lao về phía Bộ Phương.
Trái tim Giáo Chủ Thông Thiên đột nhiên co rụt lại, đương nhiên sẽ không để Thiên Ma kia tới gần Bộ Phương được. Ngự kiếm xông lên xé rách bầu trời, đánh nhau với Thiên Ma. Tiểu Hồ cũng phát huy toàn lực, không ngừng phun ra viên Hồn Hoàn.

Bộ Phương cảm thấy tinh thần mình như chìm vào sóng biển vô tận, thậm chí còn đang không ngừng bị chìm xuống dưới, thỉnh thoảng có bong bóng từ trong miệng hắn nhả ra, hướng lên phía mặt nước.
Bộ Phương cũng không biết hắn đang bị làm sao nữa. Áp lực xung quanh rất lớn, không ngừng ép lấy hắn muốn đè nát thân thể, linh hồn hắn. Trước mắt hắn xuất hiện một loạt hình ảnh. Những khung cảnh kia là từ lúc hắn đang tập tễnh từng bước học nấu ăn ở trái đất, lại có lúc hắn ở Đế Quốc Thanh Phong.
Từng hình ảnh hiện lên như bộ phim đang không ngừng chiếu trước mặt hắn. Đó là quá trình Bộ Phương học trù nghệ. Những ký ức kia như từng viên gạch đúc nên trù nghệ của hắn bây giờ.
Không có ai sinh ra đã tài giỏi, Bộ Phương cũng như vậy, dù cho thời gian hắn ở trái đất thiên phú trù nghệ đã hơn người rồi.
Bộ Phương hé miệng muốn nói gì đó, nhân lúc này mà nước biển ào vào miệng hắn khiến đồng tử hắn thít chặt, vô cùng thống khổ. Không phải hắn đang tập hợp nguyên liệu nấu ăn đỉnh cấp từ các Đại Vũ Trụ ở trước Thiên Quan Hàm Cốc sao? Sao lại xuất hiện ở đây? Đây là đâu?
Bộ Phương có chút mờ mịt, toàn thân lạnh toát. Mí mắt hắn dần nặng nề, thân thể chìm sâu vào lòng biển.

Hắn mở mắt ra, có mùi thơm phiêu đãng tới, đó là mùi thơm của thức ăn. Bộ Phương sững sờ, quay đầu nhìn thì thấy mình đang đứng trước một quán ăn.
Quán ăn này là…
Bộ Phương khẽ nhíu mày, trên quán ăn viết bốn chữ lớn, Quán Ăn Thiên Địa. Mỗi một chữ đều chứa ý niệm kinh người, nóng rực như mặt trời gay gắt khiến Bộ Phương không dám nhìn thẳng.
- Ôi… hôm nay ông chủ Mộc khai trường à!
- Hiếm có cơ hội này, đồ ăn của ông chủ Mộc vô cùng ngon đấy!
- Đồ ăn của ông chủ Mộc sao có thể dùng mỹ vị để hình dung chứ? Còn ngon hơn cả thế!

Xung quanh Bộ Phương có từng bóng người lướt qua, những người này có cả người mặc áo bào lộng lẫy, có người thì mặc áo rách nát như ăn mày, có nam có nữ, bọn họ không hẹn mà cùng tới quán ăn này. Những người này xếp thành một hàng dài trước quán ăn, kéo dài tít cả một còn đường.
Vô cùng đông đúc, giống như lúc Bộ Phương khai trương quán ăn cũng vậy.
Trên thân những người này có tu vi hay không đều không thể cảm nhận được. Đương nhiên đối với Bộ Phương thì những người này chỉ cần một ánh mắt thôi cũng tiêu diệt được.
Bọn họ cứ đi qua thân thể Bộ Phương, hắn không thể chạm vào được.
Không phải thế giới chân thực sao? Bộ Phương hơi sửng sốt, hắn chấp lấy tay bước vào trong quán ăn kia.
Trong quán ăn là âm thanh ăn uống linh đình, tiếng kêu gọi món vang lên không ngớt.
- Ông chủ Mộc! Cho một phần rau xào!
- Ông chủ Bộ, còn nước ép không? Cho một vò!
- Đúng rồi, tới quán ăn Thiên Địa mà không uống nước ép của ông chủ Mộc đúng là ngu ngốc mà!

Thực khách đều vô cùng vui vẻ.
Bộ Phương khẽ chau mày, trong quán ăn có một tiếng cười mắng quen thuộc truyền tới.
- Đám tiểu quỷ… biến đi!
Vải mành được kéo lên, một bóng người xuất hiện trước mắt Bộ Phương.
Hả? Mộc Hồng Tử?
Bộ Phương hơi ngẩn ngơ, bóng người quen thuộc kia chính là chủ ký sinh đời trước của Vũ Trụ Hỗn Độn, Mộc Hồng Tử.
Mộc Hồng Tử nắm Long Cốt thái đao trong tay, dựa lên thành cửa, cười cười mắng thực khách. Một tiếng cười này phong tình vạn chủng, khiến không ít thực khác thần hồn điên đảo. Điệu cười này sẽ không xuất hiện trên khuôn mặt chữ điền của Bộ Phương.
Mộc Hồng Tử có vẻ như không nhìn thấy Bộ Phương, nói chuyện với mọi người xung quanh.
Bộ Phương đi dạo qua lại trong quán ăn, cách bố trí khá giống với quán ăn của hắn. Có lẽ điểm khác chính là đầu bếp và không khí với các thực khách. Bộ Phương vô cùng lạnh lùng, vốn dĩ sẽ không cười đùa với khách như vậy.
Đây là hình chiếu quá trình mà Mộc Hồng Tử trở thành Trù Thần sao? Chính là thời điểm ban đầu, Bộ Phương cau mày bước về phía nhà bếp. Tay hắn không thể nào xốc vải mành lên được.
Xuyên qua đó, hắn nhìn thấy Tiểu Bạch quen thuộc đang đứng trước cửa, tròng mắt màu tím lóe lên. Bộ Phương hoảng hốt cảm thấy Tiểu Bạch nhìn thấy mình, ánh mắt hắn vô cùng nghiêm túc. Hắn tiếp tục cất bước muốn vào trong bếp. Hắn biết nhà bếp là cấm địa, không cho phép người khác bước vào, trạng thái bây giờ của Bộ Phương không biết có thể bước vào trong đó hay không.
Bộ Phương tiếng vào, Mộc Hồng Tử đang bận rộn trong bếp. Một mình hắn đi tới đi lui trước bếp lò, đao vung lên, nguyên liệu nấu ăn bay tán loạn. Dầu ăn bắn tung tóe, mùi thơm phức tràn ngập. Bóng người có chút gầy gò, cô độc.
Có lẽ mỗi một đầu bếp, đều định là sẽ cô độc.
Bộ Phương trầm mặc, rời khỏi nhà bếp.
Trong quán ăn, không khí trò chuyện vui vẻ vẫn đang diễn ra. Đột nhiên tất cả đều tan biến như bọt biển, hình ảnh lại biến đổi một lần nữa.
Bộ Phương sững sờ, hắn lại xuất hiện bên trong một quán ăn. Nhưng quán ăn này không phải là quán ăn Thiên Địa. Trong bếp có người đi ra, chính là ông lão mà hắn gặp ở Thành Hư Vô. Khác với lão già lưng còng, đây là ông ta lúc còn trẻ, tràn đầy sức sống như ánh sáng mặt trời, mỉm cười đầy năng lượng.
- Mọi người ăn uống no say, nhớ trả tiền là được!
Thiếu niên kia mỉm cười, nắm Long Cốt thái đao trong tay đi vào trong bếp. Thực khách trong quán ăn nhao nhao cười lớn.
Hình ảnh lại thay đổi, ở một quán ăn khác các đầu bếp đều giao lưu với thực khác bằng cách khác nhau.
Bạn cần đăng nhập để bình luận