Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 1350: Trên bờ biển cũng có hải sản à (2)

Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Người khác khách khí đối với hắn, Bộ Phương cũng là xã giao gật đầu đáp lại.
Về sau tại trong mắt mọi người, thuyền U Minh rất nhanh chạy ra Thao Thiết Cốc, dần dần biến mất tại phía chân trời.
...
Cùng lúc đó.
Trung bộ Tiềm Long Vương Đình, trong một tòa núi lớn nguy nga đen kịt.
Một chiếc chiến thuyền kim loại tản ra hào quang lạnh như băng nổ vang chạy như bay tới phương hướng Vô Tận Hải Vực.
Trên chiến thuyền, một vị cường giả Khư Ngục đứng lặng im. Khí tức khủng bố từ nơi trên người cường giả này phát tán ra.
Ánh mắt cường giả Khư Ngục trì trệ, mặc áo giáp đen kịt mà dữ tợn, thủ lĩnh là những cường giả Tộc Ma Oa, bọn họ tự ý thu nhận, lần này hành quân tự nhiên là bộ đội chủ lực.
Các cường giả Khư Ngục chiến ý mãnh liệt.
Không cách nào đánh hạ Thao Thiết Cốc xác thực là cho bọn họ đả kích cực lớn, nhưng mà lúc này đây điều chỉnh mục tiêu, mục tiêu biến thành Vô Tận Hải càng thêm rộng lớn bao la bát ngát.
Cái này lại khiến cho cảm xúc bọn họ bành trướng, lại có thể tiến hành đại chiến.
Bọn họ lại có thể đạt được rất nhiều tài nguyên để tăng cường chính mình rồi.
...
Vị trí Thao Thiết Cốc ở vào trung bộ Tiềm Long Đại Lục.
Nếu như không sử dụng Truyền Tống Trận, lựa chọn phi hành đường lớn mà nói thì cần đại khái thời gian năm sáu ngày mới có thể đến ven bờ Đại Lục.
Đây là dùng lộ trình gần đây.
Tốc độ thuyền U Minh rất nhanh, nổ vang một hồi rồi xẹt qua thành một đường thẳng màu đen tại trong hư không.
Thời gian sáu ngày trôi qua.
Bộ Phương ngồi ở trên ván thuyền, đôi mắt cuối cùng có chút chuyển động, nhìn về phía chân trời xa xa.
Một làn gió biển mặn mòi thổi vào đập vào mặt Bộ Phương, khiến cho Bộ Phương cảm thấy mát rượi, bên tai còn nghe thấy tiếng sóng vỗ nhẹ vào bãi đá ngầm ven bờ.
Xem ra là đã đến Vô Tận Hải rồi.
Trong đôi mắt Bộ Phương sáng rực lên, đứng lên trên boong thuyền, đón gió biển nhìn ra xa.
Bầu trời xanh lam mênh mông, có những đám mây trắng lặng lẽ trôi nổi trên đó.
Xa xa, biển và trời gặp nhau, có một đường ngang chạy dài giữa trời và biển. Mặt trời cao ngất tại phía trên vòm trời, tỏa ra cực hạn Quang Huy, Quang Huy nóng bỏng chiếu vào trên mặt biển, khiến cho biển cả trở nên lấp lánh lăn tăn.
Gió biển thổi phật qua, mặt biển đột nhiên vỡ vụn, giống như là có vàng vụn rắc lên, chiếu sáng long lanh chồng chất tràn đầy.
Hình ảnh bên dưới cũng thay đổi với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường.
Thuyền U Minh chạy như bay, dưới đáy là một khoảng núi non trùng điệp không ngớt, bên trong núi non còn sẽ có thanh âm thú vang vọng lên.
Đi về phía trước, những ngọn núi xanh biếc trở nên ít hơn và những gì hiện ra là một bãi biển đầy cát vàng.
Bãi cát có nhiều lớp nếp uốn, được nước biển chồng chất lên nhau.
Cùng với tiếng gầm rú, thuyền U Minh bay từ trên trời xuống Vô Tận Hải.
Tiểu U chui từ trong thuyền ra, đứng ở trên boong thuyền, nàng quay đầu liếc nhìn Bộ Phương.
Năm ngón tay thon dài linh hoạt nhảy lên, như là đang kết ấn.
Thuyền U Minh chạy như bay bắt đầu đáp xuống.
Ầm ầm!
Trên mặt đất, cát bay đá chạy.
Các lớp nếp gấp trên bãi cát biển lập tức bị phá hủy.
Rơi xuống đất an toàn, làn gió biển mặn mòi đang phả tới , đối diện mặt thì là biển cả mênh mông bao la bát ngát.
Nơi đây sóng yên biển lặng chứ không sóng gió mãnh liệt như trong truyền thuyết người ta đồn đại.
- Ở đây chính là Vô Tận Hải rồi...
Tiểu U nói. Bộ Phương nhẹ gật đầu. Bọn họ không có sốt ruột đi ra biển, trái lại trước tiên dừng lại ở chỗ này.
Bộ Phương nhẹ nhàng nhảy lên, cả người bước ra boong thuyền, đã rơi vào trên bờ cát.
Cát trên mặt đất mềm và ẩm, bước lên đó có cảm giác như dẫm phải bọt biển. Đôi mắt Bộ Phương có chút ngưng tụ, bắt đầu đi dạo trên bãi biển.
- Trước tiên bảo dưỡng một phen, ngày mai chúng ta xuống biển, ta đi tìm kiếm một ít hải sản, đêm nay chúng ta bắt đầu thưởng thức món ngon hải sản ...
Bọn người Tiểu U ngồi ở trên boong thuyền, bên tai truyền đến thanh âm nhàn nhạt của Bộ Phương.
Đêm nay ăn hải sản?
Thế nhưng mà chỗ này... chưa xuống biển thì… hải sản ở đâu ra?
Tiểu U lập tức hơi sững sờ. Nghĩ nghĩ, Tiểu U cũng nhảy dựng lên, đi theo bước chân Bộ Phương.
Đối với Tiểu U chạy theo kịp, Bộ Phương cũng không có để ý đến cỡ nào.
Bờ biển Tiềm Long Đại Lục rất nguy hiểm, cho nên người ở thưa thớt, Bộ Phương đi lâu như vậy nhưng vẫn chưa có nhìn thấy một bóng người. Đây là một sự tương phản rõ rệt với bãi biển luôn tưng bừng ở kiếp trước.
Bộ Phương chắp hai tay chậm rãi đi.
Tiểu U không biết lúc nào đã cởi giày, bàn chân trắng nõn đi trên bờ biển.
Sóng biển dồn dập đến, sóng vỗ vào chân nàng, gió biển thổi tung chiếc váy đen tuyền của nàng và mái tóc của nàng bị thổi bay, từng sợi tóc gợn sóng đẹp không sao tả xiết.
- Bộ Phương, huynh hiện tại muốn xuống biển sao? Bằng không thì buổi tối ăn hải sản như thế nào?
Tiểu U hỏi. Bộ Phương liếc nhìn Tiểu U.
- Ai nói ăn hải sản nhất định phải xuống biển đấy, trên bờ cát cũng có đồ ăn ngon đó nha ...
Tiểu U lập tức sững sờ, Bộ Phương trợn mắt, bãi biển đầy cát như thế này thì lấy đâu ra hải sản?
- Muội không tin sao?
Bộ Phương liếc nhìn Tiểu U, khóe miệng nhếch lên. Sau đó hắn lấy ra một cái bình nhỏ trong túi không gian hệ thống. Trong bình đó chứa chính là muối tinh Lưu Ly, đồ gia vị mà bình thường Bộ Phương nấu nướng vẫn hay sử dụng.
Vươn tay nắm 1 nhúm muối tinh Lưu Ly, rắc lên bãi biển trước mặt Tiểu U.
- Sau đó thì sao?
Tiểu U mặt không biểu tình nhìn xem Bộ Phương.
- Sau đó... thì chờ hải sản chạy đến cửa thôi.
Bộ Phương nói ra. Tiểu U trợn trắng mắt, Bộ Phương e rằng choáng váng chưa hết à? Bỗng nhiên đôi mắt Tiểu U co rụt lại, cúi đầu mạnh nhìn xuống bãi cát.
Chỉ thấy bãi cát dưới chân đột nhiên bắt đầu chuyển động, chỉ thấy ở nơi đổ muối tinh Lưu Ly vào thì cát đất đẩy lên và tách ra hai bên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận