Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 1879: Viên Ngưu Hoàn này… phải ăn nhân lúc còn nóng (1)

- Ngửi mùi tương ớt của ta rồi lại muốn đi à! Ngửi thì phải mua, đây là quy tắc của thành Thâm Uyên có hiểu không hả? Người mới!
Chủ quán hàng rong nhìn Bộ Phương một cách vô lại, ánh mắt đang cân nhắc gì đó.
Là một người bán hàng rong trong thành nên tất nhiên ánh mắt của hắn ta rất tinh tường, liếc mắt một cái đã nhìn ra Bộ Phương là người mới, là người từ bên ngoài thành đến, mà loại người này... Dễ bắt nạt nhất!
Hắn ta dùng thủ đoạn như vậy đã lừa được không ít người từ bên ngoài vào thành, cũng lãi được không ít minh tinh.
Tương ớt của hắn ta ở Thâm Uyên tất nhiên là không tốt.
"Nhưng tên người ngoài này thì biết cái gì?"
Hắn ta chỉ cần khen tương ớt của mình lên tận trời, sau đó bắt chẹt những người bên ngoài thành này thì chắc chắn có thể kiếm được minh tinh.
Bộ Phương bị người bán hàng rong túm lấy cánh tay, đôi mắt của hắn chợt ngừng lại, hắn nghi ngờ nhìn về phía sau.
Tiểu U vẫn đứng cạnh người Bộ Phương cũng nhíu mày lại, nàng lạnh lùng nhìn về phía người bán hàng rong đang túm lấy cánh tay của Bộ Phương.
- Ngửi rồi phải mua sao? Ngang ngược thế hả?
Tiểu U lạnh lùng nói.
- Ái chà, em gái này, sợ là ngươi không biết quy tắc của thành Thâm Uyên rồi, người từ ngoài vào thành ta cũng gặp rất nhiều, lần đầu tiên đến thành Thâm Uyên vẫn nên ngoan ngoãn nghe lời đi, vì gây ra chuyện sẽ chết rất thảm đấy!
Người bán hàng rong nhếch mép lộ ra đầy răng vàng trong miệng.
- À quên không nói cho các ngươi biết, mặc dù ta chỉ là người bán hàng rong nhưng mà... Ta có người huynh đệ làm việc ở Đội Chấp Pháp trong thành Thâm Uyên đấy, nếu các ngươi… Ha ha, các ngươi hiểu mà!
Mặt Bộ Phương không có cảm xúc, hắn nhìn người bán hàng rong này cười như có bệnh tâm thần.
- Buông tay!
Bộ Phương thản nhiên nói.
Nó như là một mệnh lệnh.
Điều này khiến cho người bán hàng rong chột dạ, hắn ta tranh thủ buông tay ra.
- Ngươi đừng nghĩ đến việc chạy trốn, các ngươi là người bên ngoài, có ngọc phù chứng minh thân phận nên huynh đệ của ta muốn tìm các ngươi cũng rất dễ dàng!
Người bán hàng rong nói.
Bộ Phương liếc người bán hàng rong một cái và không nói gì, hắn lại cầm một cái bình gốm lên rồi lật nắp bình ra.
- Ta mua cái đồ chơi này của ngươi thì có lợi ích gì chứ? Tay nghề ủ chế lạc hậu, quá trình ủ lên men lại hoàn thành, hơn nữa còn có cả mùi chua...
Bộ Phương nói.
Người bán hàng rong cười toe toét, miệng nhe ra đầy răng vàng.
- Ngươi quản ta hả, đã ngửi mùi tương ớt của ta thì phải mua, mà bây giờ tương ớt tăng giá rồi, một bình là hai viên minh tinh, không đưa thì đừng mơ mà đi!
Người bán hàng rong ôm cánh tay cười lạnh.
Bắt nạt người bên ngoài là vui nhất.
Ngoại trừ người bán hàng rong này ra thì những người bán hàng rong ở xung quanh cũng chậm rãi vây quanh đây.
Bọn họ bao vây Bộ Phương và Tiểu U trong đó.
- Nhìn thấy huynh đệ tỷ muội của ta chưa? Không mua thì đừng có mơ tưởng thoát khỏi nơi này!
Bộ Phương nghi ngờ nhìn người bán hàng rong này.
Ngay sau đó, cảm xúc của Bộ Phương bỗng nhiên bùng nổ khiến Tinh Thần Lực lớn mạnh bắn ra ngoài, trong nháy mắt đã tràn ngập nơi này.
Một tiếng "oành" vang lên.
Trái tim của tất cả những người có mặt đều khẽ run lên.
Nhóm người bán hàng rong đứng xung quanh cũng hít sâu một hơi.
- Chân Thần Cảnh Cửu Tinh sao?
Tu vi của Bộ Phương vừa hiện ra khiến người bán hàng rong xung quanh đều trở nên đờ đẫn.
Không ai ngờ được người thanh niên trước mặt này lại có tu vi đạt tới Chân Thần Cảnh Cửu Tinh, chẳng lẽ lại là yêu nghiệt thiên tài của Minh Ngục?
Giờ phút này, người chủ quán hàng rong cũng có chút hối hận, vì hắn ta không ngờ mình lại đá vào một cái tấm sắt như thế.
Nhưng mà rất nhanh, sắc mặt của hắn ta lại bắt đầu dữ tợn.
- Chân Thần Cảnh Cửu Tinh thì có thể làm càn ở thành Thâm Uyên sao? Nếu ngươi dám động thủ thì Đội Chấp Pháp sẽ bắt ngươi mang đi ngay lập tức! Nếu ta là ngươi thì ta sẽ tốn một chút minh tinh để dàn xếp ổn thỏa.
- Người bên ngoài vào thành Thâm Uyên vẫn nên khiêm tốn một chút thì tốt hơn.
Người bán hàng rong nói.
Bộ Phương nhíu mày, hắn nhớ tới biểu cảm kì lạ và nụ cười của tên thủ vệ ở trước cửa thành.
Tâm trí chuyển động.
Trong phạm vi thần cảm của hắn có một đạo khí tức dũng mãnh chạy như bay tới.
Mà tu vi của chủ nhân có khí tức này cũng không yếu, nó cùng một màu với Chân Thần Cảnh Cửu Tinh, thậm chí còn là cường giả Bán Thánh.
Đây chắc hẳn là Đội Chấp Pháp trong lời nói của người bán hàng rong.
Bộ Phương nhíu mày một cái, bây giờ va chạm với Đội Chấp Pháp đúng là không tốt lắm.
Ánh mắt hắn dừng lại trên người của tên bán hàng rong kia.
Khóe miệng của Bộ Phương nhếch lên.
- Không có minh tinh, nhưng mà ta lại có đồ vật khác để thay thế minh tinh.
Bộ Phương nói.
Người bán hàng rong bất ngờ.
Ngay sau đó, Bộ Phương lấy một viên Bạo Liệt Ngưu Hoàn từ trong tay ra, Bạo Liệt Ngưu Hoàn tỏa ánh sáng rực rỡ, mùi thơm của nó bay ra đến tận trời làm lay động vị giác con người.
- Đây là một viên Ngưu Nhục Hoàn do chính ta đặc biệt chế biến, nó có giá trị mười viên minh tinh, hay là dùng cái đồ chơi này đổi lấy một vò tương ớt đi.
Bộ Phương trả lời.
Tiểu U ngẩn ngơ nhìn thấy Bộ Phương, môi mỏng mím lại.
"Bộ lão bản làm vậy là muốn thật sự gây chuyện à."
- Thơm quá! Hương vị này rất không bình thường!
Ánh mắt người bán hàng rong ngừng lại, tầm mắt của hắn ta hoàn toàn bị hấp dẫn bởi Bạo Liệt Ngưu Hoàn đang tỏa ra ánh sáng màu vàng xán lạn trong tay Bộ Phương, cả người hắn không ngừng run rẩy.
- Đổi hay không đây?
Bộ Phương nhìn người bán hàng rong, mặt không đổi sắc hỏi.
- Đổi!
Người bán hàng rong vội vàng mở miệng.
“Hương vị của viên Ngưu Nhục Hoàn này vừa ngửi đã thấy không tầm thường, hơn nữa trên đó còn có năng lượng đang dao động, không thể nghi ngờ, viên Ngưu Nhục Hoàn này có giá mười hai viên minh tinh là xứng đáng, mà ít ra hắn ta cũng đổi được một viên Ngưu Nhục Hoàn, coi như không lỗ!"
"Tương ớt Thâm Uyên này dùng phương pháp ủ chế thấp kém nhất để làm ra nên giá trị cực thấp, mười bình cũng không thể có giá một viên minh tinh được."
"Bây giờ cái đồ chơi kia lại có thể đổi được mười viên viên minh tinh, quả thực là quá lãi rồi!"
"Người bên ngoài vào đúng thật dễ lừa!"
- Được... Đón lấy đi, viên Ngưu Hoàn này... phải ăn nhân lúc còn nóng.
Bộ Phương nói.
Hắn vung tay lên, viên Bạo Liệt Ngưu Hoàn cứ thế bay đến rồi dừng trong tay của người bán hàng rong, sau đó nó bị người bán hàng rong đắc ý cầm lấy.
Khóe miệng của Bộ Phương lại nhếch lên một cái, hắn xoay người mang theo Tiểu U chuẩn bị rời đi.
- Ấy... Anh bạn à, bỏ luôn cả bình tương ớt của ngươi hả?
Người bán hàng rong nhìn thấy Bộ Phương chuẩn bị rời đi nên hắn ta chạy nhanh tới hét lớn.
Bộ Phương cũng không ngoảnh đầu lại mà chỉ lắc tay trả lời.
- Cái thứ rác rưởi này của ngươi ta lấy cũng vô dụng, chúc ngươi may mắn.
- Đúng là một tên ngốc...
Người bán hàng rong há miệng mắng một câu khiến những lái buôn xung quanh cũng tỏ ra vẻ cực kỳ hâm mộ, vì bọn họ không ngờ tên răng vàng này lại tìm được người coi tiền như rác.
"Ngưu Nhục Hoàn kia vừa nhìn đã thấy không bình thường, không chừng nó là món ăn do một trong những Minh Trù trong Minh Ngục nấu!"
Người bán hàng rong cười khiến vẻ mặt đều sắp nở hoa.
Hắn ta đắc ý cầm lấy viên Ngưu Nhục Hoàn ngửi một hơi, trên mặt lộ ra vẻ say mê.
Lỗ tai hắn ta cũng động đậy, trên mặt cũng tỏ ra yêu thích.
Bỗng nhiên.
Ở đằng xa, từng đạo khí tức mạnh mẽ bay nhanh tới gần, từng vị cường giả mặc giáp đi đến.
Mà vị cường giả có khí tức vô cùng khủng bố này cũng chính là vị cường giả mà trước đó Bộ Phương cảm nhận được.
Trong đó có một vị cường giả uy nghiêm liếc người bán hàng răng vàng một cái, sắc mặt hắn lạnh lùng.
- Ngươi lại lừa người bên ngoài à?
Thân hình người bán hàng rong răng vàng dưới uy áp của vị uy nghiêm kia chợt run lên, ánh mắt hắn ta liếc ngang liếc dọc rồi cười rạng rỡ để lấp liếm.
Hắn ta đi đến bên cạnh thủ vệ kia.
- Chấp Pháp Sứ đại nhân, lần này tiểu nhân nhận được một thứ tốt muốn đưa cho đại nhân.
Người bán hàng rong răng vàng nói giống như tên trộm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận