Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 2130: Một kiếm phá thành, nguy cơ ập tới (2)

Notice: Undefined offset: 168
- Ngươi... Ngươi đã chạm tới ranh giới kia rồi sao?
Lão giả áo bào xám rất hài lòng với biểu cảm khiếp sợ của bộ Khô Lâu màu vàng.
- Không phải là ta... Mà là bọn ta, chín người bọn ta đều đã chạm tới ranh giới đó, thậm chí Đế Thính còn đã bước vào trong đó được một nửa rồi.... Đây là nơi bọn ta có đủ sức mạng để chống lại thảm họa này, chỉ cần Minh Khư hợp nhất thành một Đại Thế Giới... Lần tai họa này, nhất định sẽ không có việc gì.
Bộ Khô Lâu màu vàng chơi rơi vào trầm mặc.
Sau khi Quỷ Hỏa nhảy lên một hồi lâu, hắn chợt mở miệng.
- Được... Ta đồng ý.
- Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, ha ha ha...
Lão giả áo bào xám lập tức cười to.
Kiếm quang càn quét sạch sẽ, lập tức chạy như bay ra.
...
Núi Thần Tuyệt.
Lão giả áo bào xám đánh một luồng kiếm khí ra bên ngoài bầu trời.
Kiếm khí chém thẳng xuống núi Thần Tuyệt ở phía dưới.
Mà bên trong núi Thần Tuyệt, một bàn tay ngọc ngà mảnh khảnh khẽ vung lên, đánh tan luồng kiếm khí kia đó.
- Không cần tìm ta, từ lâu ta đã không màng tới sinh tử rồi, cút đi.
Giọng nói lạnh lùng vang lên.
- Băng Thánh... Ngươi không muốn cân nhắc thêm một chút sao? Khi Băng Tuyệt Cung của các ngươi còn đang cường thịnh cũng từng là một con quái vật khổng lồ coi thường toàn bộ Minh Khư... Ngươi cam tâm để cho Băng Tuyệt Cung lụi như tro tàn hoàn toàn như vậy sao?
Lão giả áo bào xám thản nhiên nói.
- Chỉ vì một gã Minh Vương Thiên Tàng, không đáng đâu...
- Băng Thánh ta làm việc như thế nào thì liên quan gì đến ngươi, cút đi.
Nữ tử xinh đẹp tuyệt trần ngồi xếp bằng trên tảng băng ngàn năm đó nhàn nhạt mở miệng.
- Được, được, được... Ngươi làm những việc trái với ý trời thì nhất định sẽ bị tiêu diệt... không người nào có thể ngăn cản được xu thế Minh Khư hợp nhất, Hắc Ma và Kim Lâu cũng đã khuất phục, ngươi còn khăng khăng cố chấp làm gì nữa?
Lão giả áo bào xám nói một cách lạnh lùng.
Nàng giơ tay lên, ngay lập tức, luồng kiếm khí vô tận trong tay chợt bắn ra.
- Ngươi cút đi hay không? Nếu còn không mau biến đi... Ta sẽ kêu chó ra.
Băng Thánh lạnh lùng như băng dọa dẫm với vẻ lạnh lùng.
Những lời này khiến cho sắc mặt của lão giả áo bào xám lập tức thay đổi.
- Hừ... Không biết tốt xấu, ngay cả con chó kia cũng sắp không lo nổi cho thân hắn rồi, ngươi cứ đợi mà chết chung với con chó kia đi.
Lão giả cười gằn lên một tiếng.
Ngay sau đó, giẫm lên kiếm quang và biến mất không còn tăm tích.
Băng Thánh nhìn Lão giả áo bào xám biến mất, một vẻ khinh thường chợt hiện lên trên khuôn mặt lạnh lùng của nàng.
- Một đám ngụy quân tử, đã đánh lão nương bị thương, bây giờ lại dám chạy đến tìm lão nương giúp đỡ... bọn chúng cho rằng ta không biết tức giận hả!
Lời nói vừa thốt ra, từ phía sau lấy ra một que kem, bắt đầu ăn một cách từ tốn.
...
Bên ngoài Cấm Hồn Thành.
Sông Hoàng Tuyền đột nhiên dâng lên cuồn cuộn, sóng nước kinh hoàng bắn thẳng lên trời, dòng sông đỏ thẫm như máu chảy ngược lại.
Một luồng kiếm quang gào rít bay đến, nước sông lập tức bị chém thành hai nửa.
Một lão giả áo bào xám đang bước trên không đi đến, trong mắt lộ ra vẻ chán nản.
Sau lưng hắn, có hàng ngàn kiếm quang đang cuộn trào mãnh liệt.
- Cấm Hồn Thành...
Một nụ cười kỳ lạ xuất hiện trên khuôn mặt của lão giả áo bào xám.
Hắn nhìn bức tường thành bị tàn phá, cả người lập tức lao thẳng lên trời, nổi lơ lửng trong hư không.
Hắn khẽ trở tay, bất ngờ chém một kiếm về phía thành lớn ở bên dưới.
Một kiếm vừa chém xuống, hư không bị đè nén phát ra một âm thanh nứt vỡ vì không chịu nổi gánh nặng.
Bùm bùm bùm!
Cự Kiếm từ trên trời rơi xuống, đập vào phía trên Cấm Hồn Thành, ngay lập tức nuốt chửng toàn bộ thành trì.
Kiếm quang đáng sợ mang theo khí tức hủy diệt vô cùng mạnh mẽ.
Dưới luồng kiếm quang đó.
Các tòa thành lớn lần lượt sụp đổ, gạch đá nát tươm thành đống cát vụn, toàn bộ thành trì rộng lớn đều biến thành đống phế tích chỉ trong tích tắc.
Cách bên ngoài Cấm Hồn Thành khoảng mấy ngàn dặm.
Dân chúng của Cấm Hồn Thành ban đầu đều nhìn cảnh tượng này với vẻ vo cùng kinh hãi.
Cũng may là Ứng Long Ngục Chủ đã chuyển bọn họ đi trước rồi, nếu không đám người bọn họ sẽ đều phải bỏ mạng hoàn toàn dưới một kiếm này.
Cho dù là Tiểu Thánh Đại Viên Mãn cũng không thể đỡ nổi...
Kiếm này khí quá mạnh mẽ!
Giống như một thanh Kiếm Thần chân chính sắp sửa xuất thế.
Lão giả áo bào xám bắt chéo hai tay lại, phất ống tay áo một cái.
Ngay lập tức, một làn sóng khí khủng khiếp thổi ra một cách bất ngờ.
Khói bụi biến thành đống đổ nát cuồn cuộn bay đi.
- Hửm?
Ánh mắt của lão giả áo bào xám đột nhiên ngưng tụ, sau đó bắn ra hàng vạn vầng sáng.
- Nguyên vẹn không chút tổn hại nào sao?
Lão giả áo bào xám hít sâu một hơi, nhìn nhà hàng nhỏ vẫn nguyên vẹn không hề hấn gì trong đống phế tích kia, sắc mặt trở nên lạnh lùng chỉ trong tức thì.
Rầm rầm...
Đá vụn lăn xuống ầm ầm.
Bộ Phương bắt chéo hai tay lại, bước đến trước cửa nhà hàng.
Tiểu U ôm Tiểu Hồ đứng lặng lẽ ở bên cạnh hắn.
Một kiếm khủng khiếp này đã phá hủy toàn bộ Cấm Hồn Thành thành đống đổ nát, uy thế này tựa như muốn hủy diệt cả thế giới.
Quá kinh khủng.
Bộ Phương nhìn chằm chằm vào lão giả áo bào xám đứng trong hư không kia xuyên qua làn bụi mù với vẻ mặt không chút biểu cảm.
Trong nhà hàng.
Hoàng Tuyền Đại Thánh ôm vò rượu bước ra.
Cẩu Gia thì bước đi uyển chuyển đầy mê hoặc, cũng đứng ở trước cửa, ngẩng đầu chó lên nhìn về phía lão giả trong hư không.
- Chuyện gì nên tới cuối cùng cũng phải tới rồi... Bọn người kia vẫn không thể nhịn được rồi.
Cẩu Gia thè lưỡi, giọng nói ấm áp và đầy từ tính lập tức vang lên.
Hoàng Tuyền Đại Thánh ôm vò rượu, liếc nhìn Cẩu Gia, nói.
- Chó ghẻ, lão gia hỏa này tới tìm ngươi đấy... Thật là điên rồ, hắn lại dám một mình tới đây tìm ngươi.
- Một mình sao? Ngươi nghĩ nhiều rồi... Mấy lão già này rất sợ chết.
Cẩu Gia lắc đầu, giọng nói ấm áp và đầy từ tính vang lên.
Ngay sau đó, hắn cất bước uyển chuyển đầy mê hoặc và phóng thẳng lên trời, bắt ngờ bay lơ lửng trước mặt lão giả áo bào xám kia.
Nhưng mà, nằm ngoài dự đoán của Cẩu Gia, ánh mắt của lão giả áo bào xám này lại không hề chú ý đến hắn, mà thay vào đó hắn lại nhìn chằm chằm vào trên người Bộ Phương đang đứng trước cửa nhà hàng.
Cẩu Gia khẽ nghiêng đầu chó, ngay sau đó hắn chợt nhận thấy một luồng sát khí bộc phát ra từ trên người của lão giả áo bào xám, sát ý này bắn thẳng vào Bộ Phương đang đứng ở phía dưới.
- Quán ăn bất diệt, món ăn bất phàm, khí tức quen thuộc...
- Giống, quá giống... Ngươi thật sự rất giống với người nọ.
- Chính vì như thế thì ngươi lại càng phải chết!
Bạn cần đăng nhập để bình luận