Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 2471: Đế Tử thà chết chứ nhất định không chịu khuất phục! (1)

Thần Hoàng quát to một tiếng khiến cho toàn bộ triều đình không ai dám hó hé câu nào, không gian thoáng chốc trở nên tĩnh lặng.
Mọi người ai nấy đều câm như hến.
- Thật sự dám xem thường bản hoàng sao?
Thần Hoàng ngồi trên cao nổi trận lôi đình, lông mày dựng đứng, khiến cho các đại thần được phen khiếp vía.
Thần Hoàng nổi giận, Phù Đồ trăm vạn.
Bình Dương Vương không sợ chết, lại dám vuốt râu hùm của Thần Hoàng à?
Tên này… có khi còn không biết chữ “chết” viết như thế nào ấy chứ!
Trong lòng các đại thần vang lên tiếng ai oán.
Đã rất lâu rồi triều đình của Hạ Ấp Thần Triều mới lại tảo triều, ấy thế mà lại xảy ra một cảnh tượng buồn cười như vậy.
Có lẽ là do hương vị của hàu biển chiên này quá sức hấp dẫn, khiến cho khắp toàn bộ hoàng cung của Thần Triều đều thoang thoảng mùi vị của hàu biển chiên.
Thần Hoàng nổi giận, Bình Dương Vương giật mình, hắn ta còn dám ăn chắc?
Dám không?
Không dám đâu.
Chỉ có thể mở to mắt ra nhìn Thần Hoàng, Hổ Bình Dương hắn ta chỉ muốn ăn nốt bữa sáng mà thôi.
Thần Hoàng chắp tay, bước xuống khỏi ngôi vị.
Giống như Mãnh Long đang ẩn núp, không một vị đại thần nào ở đây dám thở mạnh.
Thần Hoàng bước đến, nhìn chằm chằm vào Hổ Bình Dương ở trước mặt.
Ánh mắt chuyển đến miếng hàu biển chiên đang ở trong tay của Hổ Bình Dương, nước sốt của miếng hàu biển chiên này còn đang chảy ra trên đó, còn thoang thoảng sinh cơ và hương thơm đậm đà.
Cảm giác này ngược lại không giống như bình thường.
Hổ Bình Dương ừng ực nuốt xuống một ngụm nước miếng, chỉ cảm thấy ánh mắt sắc bén của Thần Hoàng như một thanh đao đang chém trên người hắn ta, khiến lông tơ của hắn ta dựng đứng.
Hổ Bình Dương hít sâu một hơi, muốn mở miệng thanh minh:
- Thần Hoàng đại nhân…
Hắn ta nghĩ nếu bản thân không thể hiện điều gì, thì sẽ bị Thần Hoàng lườm đến chết thì thôi.
Đột nhiên.
Con ngươi của Hổ Bình Dương co lại.
Bởi vì hắn ta nhận ra miếng hàu biển chiên kia không còn trong tay nữa rồi.
- Hả?
Hổ Bình Dương rùng mình, mở to mắt nhìn chằm chằm vào Thần Hoàng đứng ở trước mặt, chỉ thấy Thần Hoàng đang cầm miếng hàu biển chiên nhét nốt vào miệng, nhét nguyên một miếng hàu biển chiên vào miệng.
Nhai nuốt xong thì dừng lại.
Nội tâm của Hổ Bình Dương dậy sóng.
Miếng hàu biển chiên này là của hắn ta chứ!
Hắn ta đã phải vứt hết mặt mũi mới lấy được từ chỗ của Bộ Phương, vậy mà Thần Hoàng lại cướp đi ăn hết trắng trợn như thế?
Hổ Bình Dương và Thần Hoàng khá thân thiết, năm đó đã từng cùng nhau xông pha chiến đấu, ăn cùng một nồi cơm, đương nhiên là không ghét bỏ gì nhau cả.
Nhưng… Hổ Bình Dương vẫn rất đau lòng.
Hàu biển chiên này, mỹ vị lâu lắm mới gặp được đó.
- Có khí tức của Pháp Tắc Sinh Mệnh à.
Thần Hoàng ăn xong miếng hàu biển chiên này, ánh mắt đột nhiên sáng lên, giống như ngôi sao sáng trên bầu trời đêm.
Các đại thần có mặt ở đây bị ánh mắt này của Thần Hoàng làm cho sợ hãi phải lùi lại liên tục.
Món ăn có ẩn chứa Pháp Tắc Sinh Mệnh sao?
Thần Hoàng hít sâu một hơi.
Sau khi hắn ăn miếng hàu biển chiên này vào trong bụng thì lập tức cảm nhận được cảm giác như dòi bò trong xương, giống hệt cảm giác của lực lượng kiếp nạn, ở thời khắc này được chế ngự đi mấy phần.
Không sai.
Lực lượng kiếp nạn bị áp chế, cảm giác như ác mộng kia được giảm đi không ít!
Điều này sao có thể chứ?
Một món ăn… lại có thể chế ngự được đại kiếp của bản hoàng hay sao!
Trong đôi mắt của Thần Hoàng ánh lên vẻ không tin, hắn ta nhìn chằm chằm vào Hổ Bình Dương, lại liếc nhìn xung quanh.
Sau đó mắt loé lên, giống như có hơi hưng phấn chờ mong.
- Hổ Bình Dương, bản hoàng hỏi ngươi, mỹ vị này… từ đâu mà ngươi có.
Tửu lâu.
Rạng sáng.
Mà ở bên ngoài đã xuất hiện một nhóm người dạt dào hưng phấn.
Hương thơm đó, giống như một quả bom, nổ tung trong đám người, khiến mọi người phải ngạc nhiên không thôi, khiến mọi người không tự kiềm chế nổi.
Trong nhà hàng, nhóm người Lạc Tam Nương và Hạ Thiên ăn uống thỏa thích xong.
Bộ Phương thu dọn bàn ăn rồi trở lại phòng bếp.
Đột nhiên có âm thanh xôn xao vang lên từ trong đám người.
Từng người từng người chủ động tránh ra, tuy rằng bọn họ đang bị mờ mắt bởi mỹ thực bên trong, nhưng vẫn đủ lý trí để nhận ra bóng người kia.
- Đế Tử!
- Là Đế Tử à, nghe nói Đế Tử muốn trở thành nhân viên phụ việc cho tửu lâu này!
- Tuyệt vời, vậy tửu lâu này quá xuất sắc rồi!
Những người xung quanh xôn xao bàn tán.
Ở phía xa.
Đế Tử tóc tai bù xù mặc trường bào trắng, chân trần giẫm trên đất.
Đôi mắt của Đế Tử rạng rỡ quang huy, khí tức vô cùng hùng mạnh.
Cho dù là tới đây làm nhân viên, nhưng phong thái vẫn rất kiêu ngạo.
Đương nhiên, hắn không thể giễu võ dương oai trước mặt Bộ Phương, bởi vì hắn là bại tướng dưới tay của Bộ Phương.
Đây cũng là lý do khiến hắn chịu uỷ khuất.
Hắn đường đường là Đế Tử, lĩnh ngộ hai đạo Vũ Trụ Pháp Tắc Chí Cường tồn tại, vậy mà lại phải uỷ khuất bản thân đi làm nhân viên cho một tửu lâu.
Điều này nhục nhã đến cỡ nào!
Đế Tử hắn ngược lại muốn nhìn xem, khi hắn làm người phục vụ, ai dám để cho Đế Tử hắn phải đi phục vụ nào!
Khóe miệng Đế Tử khẽ nhếch lên, cười khoái chí.
Dáng vẻ phóng khoáng như thường.
Bộ Phương bước ra từ trong phòng bếp, dựa lên ván cửa, hai tay ôm ngực, lạnh lùng nhìn Đế Tử đang phóng khoáng bước từ bên ngoài vào.
Khí tức của Đế Tử phập phồng, ánh mắt bắn ra lưu quang sáng chói.
Đế Tử nhìn thẳng vào Bộ Phương, dõng dạc nói:
- Có chơi có chịu, ta đến rồi.
Giọng điệu của hắn không quá kiêu căng cũng không tự tin, nhưng đầy vẻ uy nghiêm.
Những cường giả đứng ở xung quanh cũng bị khí thế của Đế Tử dọa cho đứng im phăng phắc, không dám ho he gì.
Đế Tử làm người phục vụ, làm gì có ai dám đến tửu lâu ăn uống nữa?
Nhiều người cho rằng giải pháp của Bộ Phương lần này thật quá sai lầm rồi!
Bộ Phương nhìn khí thế của Đế Tử, khuôn mặt không tỏ vẻ gì, chỉ liếc nhìn hắn một cái.
Sau đó, lục lọi trong túi Hệ Thống Không Gian một lúc.
Lát sau, lấy ra một bộ đồng phục chỉnh tề.
Soạt một tiếng, ném cho Đế Tử.
Bộ Phương nói:
- Buộc gọn tóc lên, mặc đồng phục vào. Ngươi tới để làm người phục vụ, không phải đến để tắm.
Vẻ mặt của Đế Tử cứng lại, nhìn thoáng qua đồng phục rơi trên mặt đất, ánh mắt dường như muốn phun ra lửa.
- Ta là Đế Tử, làm sao có thể mặc bào phục này của ngươi được!
- Ta thà chết chứ nhất định không chịu khuất phục!
Bộ Phương bĩu môi, lạnh lùng nhìn Đế Tử.
Thà chết chứ không chịu khuất phục hả?
Cương quyết như vậy cơ à?
Bộ Phương nói:
- Tiểu Hắc, mượn xương chó của ngươi dùng một lát.
Cẩu gia nằm ngửa dưới Ngộ Đạo Thụ, mở mắt chó ra liếc nhìn.
Cẩu gia chỉnh sửa lại:
- Gọi là Thiên Thần cốt, không phải xương chó.
Có điều nói đi nói lại, Cẩu gia vẫn ném xương chó cho Bộ Phương.
Bộ Phương đón lấy Thiên Thần cốt, xoay người, ánh mắt rơi vào trên người của Đế Tử.
Bộ Phương nói:
- Nghe nói ngươi thà chết chứ không chịu khuất phục phải không? Muốn giữ vững ý chí của bản thân à?
Sắc mặt của Đế Tử đột nhiên biến đổi, da thịt trên mặt giống như đang co giật.
Bạn cần đăng nhập để bình luận