Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 3025: Kẻ nào gây sự, cút ra khỏi quán, lột sạch y phục (1)

Trước mặt tối sầm lại, mắt Bộ Phương co rụt cảm giác được khí tức băng lãnh bao phủ thân thể hắn. Người mặc áo bào đen kia chỉ trong nháy mắt đã có thể xuất hiện trước mặt hắn.
Phía xa, đội quân Hồn Ma đang đứng yên nhưng dường như vị sự xuất hiện của người này mà không dám tiếp tục tiến lên làm càn. Vô số Hồn Ma không ngừng lau nước dãi chảy liên tục.
Người áo đen lơ lửng trong hư không, ở trên cao nhìn xuống Bộ Phương. Áp lực mà hắn mang đến khiến Bộ Phương không khỏi nheo mắt lại. Đám Hồn Ma kia thì thi nhau nuốt nước bọt.
- Dùng đồ ăn để ngăn cản đội quân Hồn Ma của ta, cái tên đầu bếp nhà ngươi…
Người kia nắm lấy đồng hồ cát, há miệng nói. Nhưng hắn chưa nói xong đã có một bóng người phi tốc lao tới như sao băng.
Uỳnh!
Là Minh Vương Nhĩ Cáp vọt tới, đá bay người áo đen kia!
- Tiểu tử Bộ Phương! Lạt Điều! Lạt Điều! Bổn Vương ngửi thấy mùi Lạt Điều! Là Lạt Điều kiểu mới, không giống Lạt Điều lúc trước! Có Lạt Điều mới sao không tìm bổn Vương hả? Là một người yêu thích Lạt Điều trung thành, bổn Vương rất đau lòng đó!
Minh Vương Nhĩ Cáp nắm lấy bả vai Bộ Phương, lắc lắc.
Người áo đen bị đá bay kia ngẩn ra, ổn định thân hình sau đó vô cùng tức giận! Hắn là ai! Hắn là Đại Hồn Chủ của Vũ Trụ Hồn Ma, dưới một người trên vạn người, con mẹ nó thế mà có tên nào chán sống dám đá bay hắn!
- Muốn chết đúng không!
Người áo bào đen lạnh lùng nói. Sau đó hắn giơ tay lên, sức mạnh Tội Ác tràn ngập.
Uỳnh một tiếng!
Sức mạnh kinh khủng từ trên cao giáng xuống, trực tiếp phóng về phía Minh Vương Nhĩ Cáp. Minh Vương Nhĩ Cáp bị đánh nện rơi trên mặt đất, mặt đất thành một cái hố sâu, có làn khói xanh khuếch tán lên.
Bộ Phương thở ra một hơi, còn tên áo đen kia thì nắm lấy đồng hồ cát, tay khác chỉ về phía Bộ Phương, cong ngón búng ra.
Xung quanh thân thể Bộ Phương vặn vẹo, tia sét kia nhất thời bị Bộ Phương làm chệch hướng
Uỳnh!
Trong cái hố Minh Vương Nhĩ Cáp vừa tạo nên lại có một tia sét đánh tới, tiếng rú thảm vang vọng. Khóe miệng Bộ Phương giật giật một cái. Đám người xung quanh cũng không biết nên nói cái gì.
Tên tiểu tử cợt nhả kia đúng là gặp báo ứng rồi mà. Hầu Tước Lãng Cổ ở phía xa hưng phấn vỗ tay.
Hả? Ánh mắt người áo đen kia co rụt lại.
- Pháp Tắc Không Gian…
Hắn chỉ liếc nhìn cũng nhận ra chiêu vừa rồi Bộ Phương vừa thi triển, chính là Pháp Tắc Không Gian. Một đường Pháp Tắc Không Gian có thể làm lệch đi chiêu của hắn, đúng là có chút thú vị!
- Ngươi đến từ Vũ Trụ Hỗn Độn…
Hắn ta nói ra.
Bộ Phương nhíu mày, tước vũ bào tung bay, thân hình lơ lửng.
- Đầu bếp tới từ Vũ Trụ Hỗn Độn, ngươi làm ta nghĩ tới một ngươi…
Người áo đen kia híp mắt, trong đôi mắt như có khí tức khủng bố đang xoay chuyển.
- Đầu bếp của Vũ Trụ Hỗn Độn… đều phải chết!
Uỳnh!
Tên áo đen kia đột nhiên phóng lên, vượt qua sự tưởng tượng của mọi người. Thân thể Bộ Phương siết chặt, run tay một cái, Lạt Điều Tử Thần xuất hiện chuẩn bị chặn tên kia lại. Hắn cũng là Hồn Ma, chắc chắn Lạt Điều Tử Thần cũng có tác dụng.
Trong nháy mắt Lạt Điều Tử Thần xuất hiện, người áo đen vừa xuất hiện trước mặt Bộ Phương lại bị đụng bắn ra. Cả người hắn như một viên đạn nện tung một dãy nhà. Toàn bộ tòa nhà run rẩy, sau đó sụp đổ!
- Lạt Điều!
Tóc Minh Vương Nhĩ Cáp dựng thẳng lên. Pháp Tắc Sinh Mệnh cũng chuyern động, mọi thứ lại trở lại trạng thái bình thường, hoàn hảo không tì vết! Trong mắt hắn tràn đầy vẻ hưng phấn nhìn chằm chằm Bộ Phương.
Đá vụn lăn xuống, trong phế tích ở phía xa, tên áo đen kia bay lên.
- Ngươi, chắc chắn phải chết!
Hắn lại bị đánh bay một lần nữa, thậm chí hắn còn không thể ngờ tới, tên cợt nhả bị tia sét Tội Ác của hắn đánh trúng còn chưa chết, hơn nữa không hề tổn hại chút nào!
Tên tiểu tử này…
- Thiên Thần Sinh Mệnh?
Là Thiên Thần Sinh Mệnh của Vũ Trụ Hỗn Độn… hắn đúng là không ngờ tới. Vũ Trụ Hỗn Độn này từng bị một chưởng của Hồn Thần đánh bay, bây giờ lại có Thiên Thần xuất hiện.
Bộ Phương nhìn thấy Minh Vương Nhĩ Cáp thèm khát Lạt Điều muốn điên lên rồi, khóe miệng hắn hơi giật một cái, ném Lạt Điều qua cho Minh Vương Nhĩ Cáp.
- Này ăn đi, ăn đi…
Bộ Phương có chút bất đắc dĩ.
Minh Vương Nhĩ Cáp có được Lạt Điều thì nhanh chóng hưng phấn nhét vào trong miệng, rồi lại kéo ra. Động tác kia… đúng là khiến người khác không đành lòng nhìn thẳng.
- Ôi!
Lạt Điều Tử Thần khác với Lạt Điều trước kia. Có thể được xưng là Hắc Ám Liêu Lý hoàn toàn không thể dùng Lạt Điều trước kia ra so sánh được. Sắc mặt Minh Vương Nhĩ Cáp đỏ bừng trong nháy mắt, bờ môi sưng phù lên.
- Sảng khoái quá!
Đôi mắt hắn đầy mê ly, chìm đắm trong cảm giác hưởng thụ mỹ vị.
Ở phía xa, Đại Sư Chân Dũng giật nhẹ khóe miệng một cái. Mẹ nó, đó là Lạt Điều Tử Thần, là Hắc Ám Liêu Lý của ông chủ Bộ. Hắn suýt chút nữa đã bị cay đến chết rồi. Thế mà tên tiểu tử kia lại có bộ dạng đầy hưởng thụ, đúng là làm người ta tức chết mà! Nếu như hắn cũng bình tĩnh thong dong như thế thì sớm đã có khí Hỗn Độn rồi!
Người áo đen kia không được chú ý, bị Thiên Thần Sinh Mệnh phớt lờ thì vô cùng giận dữ, bàn tay nắm lấy đồng hồ cát nổi đầy gân xanh.
Phía xa, một chưởng của Cẩu Gia vỗ xuống, đập vào phân thân kia.
Bành một tiếng, phân thân của người mặc áo đen nổ tung!
Mặc dù thực lực của phân thân đó không tệ nhưng bây giờ Cẩu Gia đã là Thiên Thần Thời Gian, còn mạnh hơn Minh Vương Nhĩ Cáp mấy lần! Há lại có thể để một phân thân níu chân kéo dài thời gian?
Cẩu Gia nện bước chân mèo ưu nhã, đánh về phía người mặc áo bào đen đang cầm đồng hồ cát kia. Tay chó biến lớn trong hư không, cuối cùng thành một bàn tay che khuất cả bầu trời. Trên một chưởng kia, có Pháp Tắc Thời Gian chuyển động!
Uỳnh!
Ánh mắt người áo đen kia nghiêm túc, cong ngón búng ra, một tia sét phóng về phía Cẩu Gia.
Bạn cần đăng nhập để bình luận