Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 1165: Con chó tới từ địa ngục (1)

Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
-Để cho Cẩu gia đến… Đánh cho hắn khóc.
Âm thanh tràn ngập từ tính vang lên bên tai tất cả mọi người, mỗi người đều rất ngạc nhiên, vô cùng bất ngờ nhìn về phía tửu lâu.
Ở nơi đó, có một con chó mập bước từng bước, chậm rãi đi tới.
Đây là một con Hắc Cẩu, toàn thân mập mạp, lúc đi lại thịt mỡ toàn thân đều rung lên, nhìn không khỏi rối loạn, bước chân đi từng bước quyến rũ như mèo, khiến cho đôi mắt người khác hơi trừng lên.
Cẩu Vỹ Ba lắc qua lắc lại, đôi mắt mê người.
Ở đằng sau con chó mập mạp là một tiểu nha đầu đáng yêu đang hấp tấp đi theo sau.
Khắp người tiểu nha đầu đều là máu, khóe mắt vẫn còn vương giọt nước mắt, miệng mím chặt, vẻ mặt căm giận đi sau lưng Cẩu gia, ngẩng đầu, nhìn về phía Ma Dạ đang trôi nổi trong hư không.
Chính là tên gia hỏa này, đánh cho nàng bật khóc, nàng rất không muốn khóc, muốn giữ tôn nghiêm của một Thần Thú, nhưng mà tiểu nha đầu chưa bao giờ phải chịu việc bị bắt nạt, cho nên đã khóc ngay lập tức, bây giờ nhờ vào Cẩu gia giúp nàng lấy lại danh dự.
Lời nói của Cẩu gia khiến cho vẻ hưng phấn trên mặt của Minh Vương đột ngột cứng đờ lại.
Cáy quỷ gì đây? Con Chó ghẻ này có ý gì?
Minh Vương mau chóng lấy lại tinh thần, trong lòng đột nhiên không vui, miệng bỗng nhiên dùng lực, que cay bị mút vào thật lâu bỗng dưng ngay lập tức bị cắn đứt, ánh mắt cực kỳ sắc bén nhìn về phía Cẩu gia.
-Con Chó ghẻ nhà ngươi muốn làm gì? Ngươi xác thực không phải… Đây là cướp miếng ăn của người khác đấy, ngươi có biết không? Ở thời cổ, chắc chắn phải bị nhét vào lồng heo rồi thả trôi sông, ngươi có biết không hả?
Minh Vương rất tức giận, chống nạnh, nhìn Cẩu gia đang đi từng bước từng bước như mèo đi thì quát lên.
Hắn và thanh niên Bộ Phương đã thỏa thuận được giá tốt, kết quả là bị con Chó ghẻ này nẫng tay trên, đây chính là cố ý không hòa hợp với hắn ta mà.
Minh Vương mà tức giận, hậu quả vô cùng nghiêm trọng!
Thịt mỡ trên thân thể Cẩu gia rung động, chẳng thèm để ý đến Minh Vương, đối với biểu hiện quá khích của Minh Vương, chỉ trợn trừng mắt lên một cái.
Minh Vương càng tức giận hơn, con Chó ghẻ này tưởng mình là ông trời à, cướp kế sinh nhai của hắn, lại còn khinh thường hắn.
Chẳng lẽ ngay cả Minh Vương cũng không là gì sao?
Tiểu Hoa tung ta tung tăng đi sau lưng Cẩu gia, lau đi một chút nước mắt với nước mũi, đối với Minh Vương dám xúc phạm Cẩu gia như vậy, tiểu nha đầu không có chút thiện cảm nào.
Cho nên Tiểu Nha trừng lớn mắt rắn Tam Hoa của nàng hướng về phía Minh Vương.
Dường như muốn dùng ánh mắt để khiến người khác rút lui.
Đối với ánh mắt như thế kia, Minh Vương đột nhiên bật cười, trong miệng nhai nuốt que cay, xong lại ngậm que cay khác, khóe miệng hơi hơi nhếch lên, trên khuôn mặt tuấn tú hiện lên một tia khinh thường.
Bộ Phương không nghĩ tới Cẩu gialại chủ động mở miệng.
Hắn đảo mắt nhìn về phía Cẩu gia, tầm nhìn rơi vào trên người Tiểu Hoa, nhìn thấy bộ dạng Tiểu Hoa máu me khắp người, sắc mặt Bộ Phương lập tức âm trầm xuống.
Là ai khiến cho bộ dạng của Tiểu Hoa trở thành thế này?
Trong lòng Bộ Phương rất tức giận, hơi nheo mắt lại, quay đầu nhìn về phía Ma Dạ đang lơ lửng trong hư không.
Chính là tên gia hỏa kia à?
Đả thương Sở Trường Sinh, làm bị thương luôn cả Tiểu Hoa, bây giờ lại muốn bóp chết Tiểu Bì…
Gia hỏa này là đang tìm cái chết à.
-Cẩu gia, trên kia kìa, đánh hắn khóc đi, hắn mà khóc thì ta sẽ làm thịt sườn rồng xào chua ngọt cho ngươi!
Bộ Phương nói ra câu ấy với bộ mặt lạnh lùng.
Cẩu gia lẩm bẩm một tiếng, thịt mỡ ở trên mặt nó lại đan vào nhau rối tung, thịt sườn rồng xào chua ngọt à? Đây chính là mỹ vị trần gian đấy!
Đã rất lâu rồi không được ăn.
Lúc trước ở Thanh Phong Đế Quốc đã nếm qua vài lần, tuy nhiên thịt rồng này là Á Long thịt cấp tương đối thấp, nhưng mà dù sao thì cũng là thịt rồng mà.
-Tiểu tử Bộ Phương, ngươi chờ xem kịch vui đi!
Khóe miệng Cẩu gia kéo dài một cái, nói.
Minh Vương quan sát Bộ Phương, lại quay sang nhìn Cẩu gia, lỗ mũi phồng lớn lên, trong lòng không vui.
-Cái con Chó ghẻ nhà ngươi, cướp mối làm ăn trên người bản vương, ngươi mau dừng lại, chúng ta đại chiến ba trăm hiệp trước đi!
Minh Vương tức giận đến mức đầu tóc dựng ngược hết lên.
Cẩu gia liếc mắt nhìn Minh Vương một cái, miệng chó kéo giãn ra tỏ vẻ tươi cười.
-Ngươi đánh thắng được Cẩu gia ta cơ à?
Bộ dáng nhảy nhót của Minh Vương đột nhiên cứng đờ, tức giận.
Ở giữa không trung.
Ma Dạ im lặng nhìn một người và một chó kia, lửa giận trên người hắn ta dần dần dâng lên.
Hai người này đang làm cái gì?
Coi hắn ta là cái gì? Lại còn tranh nhau? Đây chính là sự sỉ nhục… Hắn ra là Ma Dạ đến từ Khư Ngục của Ma Nhãn tộc có bao giờ bị nhục nhã như thế này đâu!
Hai người này… Nhất định phải chết!
-Các ngươi… Tất cả các ngươi im miệng ngay cho ta!
Ma Dạ giận dự rống lên một tiếng, Minh Khí trên thân hắn ta tỏa ra ngập trời, hắn ta thật sự không chịu nổi nữa, hận không thể bóp chết hai người này.
Nhưng mà, ngay sau khi hắn ta rống lên một câu như thế.
Một người và một chó này không chỉ không sợ hãi gì, ngược lại còn quay đầu sang, nhìn về phía hắn ta.
-Ngươi im miệng!
Ma Dạ ngẩn ra, sau khi bình tĩnh lại, phổi gần như vì tức giận mà muốn nổ tung, nhục nhã như thế này, khiến hắn ta càng giận điên cuồng hơn.
-Các ngươi…
Ngay tại lúc hắn ta đang điên cuồng, hắn ta bỗng nhiên cảm giác trong tay mình có cái gì đó trơn trượt.
Tiểu Bì đang bị hắn ta giữ trong tay đột nhiên hóa thành một vệt kim quang, tự trượt một cái chạy thoát ra bên ngoài.
Tốc độ cực nhanh, mới đó đã hóa thành mỗi sợi tơ kim sắc,đang cấp tốc trốn chạy.
Bộ Phương chỉ cảm thấy hoa mắt, Tiểu Bì đang quay tròn chạy đến, đậu vào bả vai hắn, trong miệng còn phun ra bong bóng.
Giơ tay lên, sờ sờ vào Tiểu Bì.
Tốc độ của Tiểu Bì càng lúc càng nhanh, tiểu gia hỏa này giống như càng ngày càng không đơn giản.
-Chạy à? Đằng nào chẳng phải chết…
Ma Dạ lạnh lùng nhìn Tiểu Bì đang chạy trốn, trên mặt hiện lên vẻ vô cùng lạnh lùng.
-Tốt! Một lời đã định, chúng ta thay phiên nhau đánh hắn khóc một lần đi!
Minh Vương đang ngậm căn Lạt Điều, liếc mắt nhìn sang Cẩu gia, lại cò kè mặc cả.
Cuối cùng giống như đã quyết định xong kế hoạch, một lần nữa trên mặt lộ ra vẻ hưng phấn.
Mặt Bộ Phương không có biểu cảm nhìn sang Tiểu Cáp, lại quay sang nhìn Cẩu gia.
Nếu hắn không đoán sai ý trong lời nói kia, có lẽ trước đó Tiểu Cáp đã đánh khóc tiện nhân yêu diễm một lần, Cẩu gia cũng đến đánh con tiện nhân yêu diễm kia khóc một lần nữa…
Đột nhiên hắn cảm thấy có chút thiệt thòi, có vẻ phải cung cấp hai phần món ăn rồi.
Cẩu gia ăn thịt sườn rồng xào chua ngọt và Minh Vương ăn que cay.
Cảm giác như chính mình bị hai người này trêu đùa.
Bộ Phương ngơ ngác, ngay lập tức đã hiểu ra điểm mấu chốt, nhưng mà lúc nhìn hai tên gia hỏa này lại không nói nên lời.
Cẩu gia nhếch miệng một cái, nện bước chân như mèo đi ra ngoài.
-Lần này, để bổn Cẩu gia tới trước, đầu tiên vì xả giận vì tiểu nha đầu cái đã…
Cẩu gia vặn mông khỉ, bước chân như mèo đi, tức khắc bay lên không trung.
Tiểu Hoa máu me khắp người, nhưng đôi mắt vẫn vô cùng tinh sáng, nhìn chằm chằm Cẩu gia trên Thiên Khung Chi Thượng.
Đã thảo luận hết với Cẩu gia nên Minh Vương cũng không vội vàng, tiếp tục ngậm cắn que cay, xoa xoa tay, trong lòng tràn đầy mong chờ.
Sở Trường Sinh nằm trên mặt đất, nhìn thấy bước chân Cẩu gia đi như mèo, tự dưng bật cười.
Ma Dạ lần này chết chắc rồi.
Tiểu Bạch cầm côn Chiến Thần lên, vẻ dữ tợn trên người cũng biến mất đi, bộ dáng trở lại làm một Tiểu Bạch béo ị như ngày thường, quay lại đến gần chỗ Bộ Phương, đứng sau lưng Bộ Phương.
Ma Dạ híp mắt nhìn Cẩu gia.
Hai con mắt nhỏ trên trán của hắn ta tỏa ra hào quang huyền ảo, Minh Khí trên thân thể hắn ta không ngừng ngưng tụ.
-Chỉ là một con chó mà cũng dám ở trước mặt ta ra oai cơ à?
Ma Dạ giơ tay lên, trên hai tay có Minh Khí đang nhanh chóng hội tụ.
-Ngươi chỉ là một con chó béo tốt thôi… Bắt đầu ăn, chỉ sợ… Rất có tư vị đấy.
Ma Dạ nói.
Ngay sau đó, hắn ta di chuyển.
Thân hình trên không trung bỗng nhiên “xoát” một tiếng đột ngột biến mất.
Bạn cần đăng nhập để bình luận