Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 2523: Là ai giết Huyết Phượng Hoàng! (1)

Đây là thứ gì? Tròng mắt đục ngầu của ông già kia đột nhiên trừng lớn. Nhìn thấy đống xương rơi xuống như mưa kia, khóe miệng giật giật.
Khí tức ẩn chứa trong đống xương đó vô cùng đáng sợ, nó thuộc về Huyết Thú Vương. Không nghi ngờ gì nữa, bộ xương đó là bộ xương của một Huyết Thú Vương.
Vì sao mà xương của Huyết Thú Vương lại ở đây. Điều đó chỉ rõ rằng Bán Thần trước mắt này có thể giết chết Huyết Thú Vương, thậm chí còn ăn cả nó.
Chắc chắn là đã ăn rồi…
Trên đống xương kia còn có một chút thịt vương lại. Thật sự…
- Ngươi tìm xương của Huyết Thú Vương này ở đâu?
Khí tức của ông già mặc áo bào đen kia biến đổi, nhìn chằm chằm Bộ Phương.
Áp lực khủng bố, không gian như ngưng đọng lại, muốn đè bẹp thân thể của Bộ Phương.
Sắc mặt Hạ Thiên đột nhiên biến đổi, không ngờ ông già này lại không tin Bộ Phương.
- Ta có thể chứng minh, Huyết Phượng Hoàng này là do Bộ Phương giết, ta tận mắt nhìn thấy.
Hạ Thiên vội vàng nói.
- Phượng Hoàng Hắc Ám Huyết?
Đôi mắt ông già kia ngưng tụ lại.
- Huyết Thú Vương Phượng Hoàng Hắc Ám Huyết, đứng thứ chín trong bảng xếp hạng Huyết Thú Vương! Phượng Hoàng này… đừng nói là Bán Thần, cho dù là Thượng Đẳng Thần Vương cũng chết dưới tay nó. Các ngươi một người là Trung Đẳng Thần Vương, một người là Bán Thần, dựa vào cái gì mà có thể giết nó?
Khí tức của ông già kia chìm nổi.
- Lão hủ không thích hạng người lừa lọc.
- Cho nên, cút hết cho ta!
Uỳnh!
Khí tức của ông ta đột nhiên sôi trào lên, giống như muốn lật đổ cả đất trời. Pháp Tắc Không Gian ngưng tụ trong hư không một bàn tay, đánh về phía Bộ Phương và Hạ Thiên.
Sắc mặt Hạ Thiên trở nên khó coi, nàng không ngờ ông già này nói động thủ là động thủ!
Bộ Phương cũng nhíu mày, ánh mắt lạnh lùng nhìn ông già kia.
Một chưởng không ngừng tới gần, Bộ Phương khẽ thở dài một hơi.
Tay rung một cái, khí tức trên thân thể nhất thời tràn ngập, một Pháp Tắc Luân Bàn nổi lên.
- Ồ? Cũng là Pháp Tắc Không Gian… đáng tiếc Pháp Tắc Không Gian không phải là lí do để ngươi càn rỡ…
Người gác cổng không đổi sắc mặt, vỗ một chưởng tới.
Bộ Phương chắp lấy tay, tước vũ bào bay phấp phới.
Uỳnh!
Lại một Pháp Tắc Luân Bàn nổi lên.
Mặt ông già kia cứng lại, không tin nổi.
- Bán Thần lĩnh ngộ được hai đạo Pháp Tắc Vũ Trụ Chí Cường? Thế gian thế mà cũng có người như Đế Tử tồn tại?
Ông ta hít sâu một hơi. Giờ phút này đã có chút giao động.
Với thiên phú của Bộ Phương, muốn bước vào Thần Vương thành cũng không phải là không thể.
Nhưng hắn đã đâm lao thì đành phải theo lao, đã nói đuổi đi rồi thì phải đuổi.
Ánh mắt ông ta lại trở nên đục ngầu, thần thức phun trào. Pháp Tắc Không Gian xê dịch, muốn đánh bay Bộ Phương. Nhưng ra tay đã nhẹ đi không ít. Đối với thiên tài, ông ta vẫn rất tán thưởng.
- Vì ngươi đã lĩnh ngộ được hai đạo Pháp Tắc Vũ Trụ Chí Cường, nên lão phu không trừng phạt ngươi. Mau rời đi, cố gắng tu hành, vì nhân tộc ta mà phần đấu.
Ông ta nói ra, giọng nói già nua vang vọng khắp hư không.
Khóe miệng Bộ Phương hơi nhếch lên, không trốn tránh một chưởng kia.
- Linh ngộ hai đạo Pháp Tắc Vũ Trụ Chí Cường? Thật xin lỗi…sớm đã không còn là như thế rồi.
Bộ Phương nói xong, trên đỉnh đầu lại có một Pháp Tắc Luân Bàn hiện lên.
Khí tức hủy diệt tràn ngập, toàn bộ hư không đều chấn động.
Hả?
Trên trời cao, sắc mặt người gác cổng biến đổi. Ông ta không tin nổi mà đứng thẳng lên, nhìn chằm chằm Bộ Phương.
- Một… hai… ba… lão phu không hoa mắt, thật sự là ba đạo Pháp Tắc Vũ Trụ Chí Cường! Bán Thần cảnh, lĩnh ngộ ba đạo Pháp Tắc Vũ Trụ Chí Cường, đúng là tư chất của một Thiên Thần!
Ông già hưng phấn đến mức toàn thân đều run rẩy.
Ầm ầm!
Pháp Tắc Không Gian chuẩn bị quật đến nhất thời tiêu tán hết đi.
Bộ Phương đứng nguyên tại chỗ, khí tức vẫn chìm nổi. Ba đạo Pháp Tắc vẫn lơ lửng bên cạnh khiến khí tức không ngừng phun trào.
Bộ Phương có thể cảm nhận được khí tức của mình đã cường hãn hơn nhiều so với trước kia. Tuy nhiên vẫn chưa đạt tới được thu hoạch, nên không thể đột phá lên Thần Chi.
Nhưng Bộ Phương biết, một khi hắn đột phá lên Thần Chi, toàn bộ Thần Triều sợ rằng chẳng mấy ai có thể đối phó được với hắn. Thậm chí hắn có thể đối đầu được với Thần Hoàng!
Bộ Phương hít sâu một hơi.
Uỳnh!
Ông già đứng trước cổng Thần Vương thành.
- Là lão mắt mũi vụng về, ba đạo Pháp Tắc Vũ Trụ Chí Cường… không dám nghĩ, cũng không dám muốn.
Ông ta nói.
- Cửa lớn Thần Vương thành, rộng mở chào ngươi!
Ông ta không còn hoài nghi Huyết Phượng Hoàng có phải do Bộ Phương giết hay không, cho dù không phải do Bộ Phương giết thì hắn vẫn có tư cách vào thành.
Thần Triều Hạ Ấp thế mà vẫn còn thiên tài như thế này, không biết là phúc hay họa.
Một Thần Triều đang có vận khí cố định, xuất hiện thiên tài như vậy, nhất định sẽ mang theo tai ương. Cũng không biết là kiếp nạn gì? Chẳng lẽ vì Thần Hoàng đã sang tuổi xế chiều rồi, cho nên vận khí mới chuyển sang người thanh niên trẻ tuổi kia?
Nếu đúng là như vậy thì càng không thể đắc tội.
Hạ Thiên trợn mắt há hốc mồm, nhìn ông già lật mặt nhanh như lật bàn tay, hiểu rõ thân phận và địa vị của Bộ Phương. Lĩnh ngộ được ba đạo Pháp Tắc Vũ Trụ Chí Cường, địa vị của Bộ Phương đã sớm không thể so sánh nổi rồi. Cho dù là thân phận Cung Chủ Thần Trù Cung cũng không sánh nổi.
Bộ Phương gật gật đầu với ông già kia, dẫn theo Hạ Thiên đi vào trong thành.
Nhưng Bộ Phương vừa vào thành, phía xa đã có bóng người mìm cười, ôn hòa nhìn hắn.
- Hả?
Bộ Phương và Hạ Thiên đều cảm thấy có trận gió lạnh thổi tới. Hai người quay đầu lại, ánh mắt Hạ Thiên co rút đi.
- Điền Thu?
Bạn cần đăng nhập để bình luận