Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 2083: Trinh tiết đáng giá.... bao nhiêu tiền? (1)

Thánh Khôi Thành.
Mười dặm bên ngoài truyền tống đình.
Bầu không khí một lần nữa lâm vào tình trạng xấu hổ vô cùng.
Tất cả mọi người sững sờ nhìn hai bóng dáng đứng kề vai nhau ở phía xa.
Thiên tài cường giả của Thánh Khôi Thành, Lỗ Vũ lại bị một nam nhân đụng vào khôi lỗi.
Ngươi biết đấy, đối với cường giả Minh Khôi Nhất Mạch mà nói, khôi lỗi của bọn họ cũng giống như đạo đức thánh thiện, không cho phép động vào.
Trong hoàn cảnh bình thường, những khôi lỗi của cường giả Minh Khôi Nhất Mạch đều không lộ ra.
Cũng giống như Lỗ Thành, khôi lỗi chỉ lộ diện khi chiến đấu.
Tuy nhiên, Lỗ Vũ vì học hỏi vị đỉnh phong yêu nghiệt của Minh Khôi Nhất Mạch cho nên mới mang theo khôi lỗi ra ngoài. Nói theo cách mỹ miều là để thúc đẩy sự giao lưu tâm hồn giữa người và khôi lỗi, nâng cao khống chế lực đối với khôi lỗi.
Thực ra, chỉ là để khoe khoang.
Trong mắt của cường giả Minh Khôi Nhất Mạch, cách tiếp cận này rất tuyệt.
Nhưng trong mắt của cường giả trong các Mạch khác, đây lại là một tình huống để lộ trinh tiết của mình ra ngoài.
Đương nhiên, trong hoàn cảnh bình thường, không ai lại ngu xuẩn chạm vào khôi lỗi, dù sao cũng chỉ kẻ ngu ngốc mới đi đắc tội với thiên tài yêu nghiệt.
Thế nhưng...
Bộ Phương không biết.
Nhiều người đều ngây ra.
Khi nhìn thấy bàn tay của Bộ Phương vỗ vào vào trên thân khôi lỗi, ánh mắt của nhiều người đều đầy sự kinh hãi và kỳ quái.
Tất nhiên, khi họ nghe thấy những lời Bộ Phương nói, sự kinh hãi này đã được phóng đại đến cực điểm...
- Khôi lỗi này không tệ, bao nhiêu tiền một cân vậy ?
Một tiểu đầu bếp... lại có thể hỏi như vậy.
Hắn đang mua thức ăn à?
Trong lòng rất nhiều thiên tài Minh Ngục đều như nổi lên sóng to gió lớn.
Nhìn Bộ Phương giống như nhìn một con quái vật.
Đúng là nghé con mới sinh không sợ hổ.
Lời này của Bộ Phương đối với Lỗ Vũ mà nói...
Như thể đang hỏi...
Trinh tiết này không tệ, bao nhiêu tiền một cân?
Loại xấu hổ này... loại quỷ dị này...
Sắc mặt Lỗ Vũ lập tức trầm xuống, ánh mắt đột nhiên trở nên vô cùng lạnh lẽo.
- Bỏ bàn tay bẩn thỉu của ngươi ra...
Lỗ Vũ lạnh lùng nói, lời nói trong miệng sắc bén như lưỡi dao.
Mọi người xung quanh đều hít sâu một hơi.
Lỗ Vũ tức giận, tiểu tử này, xong đời rồi...
Ngược lại, sắc mặt Bộ Phương vẫn như thường, nhàn nhạt nhìn Lỗ Vũ.
- Ý ta, con rối này không tệ, bao nhiêu tiền một cân? Ta còn nghe nói khôi lỗi này của các ngươi đều có Thánh Minh Khôi Chi Tâm, đồ chơi kia bán thế nào? Ta có thể tăng giá... Ta… Không thiếu tiền.
Bộ Phương nói.
Những gì hắn nói nghe rất chân thành, dường như trong mắt hắn cũng có ánh sáng lấp lánh.
Tiếng xì xào...
Thế mà tên này còn dám có chủ ý với Thánh Minh Khôi Chi Tâm?
Điên rồi!
Hắn không sợ bị Minh Khôi Nhất Mạch truy sát à?
- Buông tay…
Sắc mặt Lỗ Vũ lạnh lùng như băng như thiết nói.
Nhưng hình như Bộ Phương chẳng để ý đến lời của hắn mà tiếp tục vỗ vỗ khôi lỗi
- Thật sự không tệ... Ta cũng có một tiểu khôi lỗi làm đồng bọn, nhưng giờ nó đang bị hư, khi nào ta giới thiệu các ngươi làm quen một chút.
Bộ Phương chân thành nói.
Mẹ nó, ngươi vẫn còn vỗ?
Đôi mắt Lỗ Vũ gần như bắn ra sát ý. Bàn tay kia của Bộ Phương dường như không ngừng vỗ vào trinh tiết của hắn.
Khiến trái tim hắn run lên.
Nhưng đối với khôi lỗi của Bộ Phương, hắn cười nhạo coi thường.
Nói đến khôi lỗi của Minh Khôi Nhất Mạch bên trong Thánh Thành.
Trên đời có loại khôi lỗi nào có thể sánh với Thánh Minh Khôi của Minh Khôi Nhất Mạch?
Bình tĩnh nào... Bây giờ trận pháp hình ảnh đang được chiếu lên. Nếu giết bọn họ ngay trên đường phố, sẽ ảnh hưởng không tốt đến Minh Ngục chúng ta.
Lỗ Thành nhìn thấy khuôn mặt tối sầm của Lỗ Vũ, liền đi nhanh tới, nói với hắn.
Lỗ Vũ khẽ nhíu mày.
Lửa giận trong lòng lập tức bị đè xuống.
Không sai, Lỗ Thành nói không sai.
Cơn giận này hắn chỉ có thể nhịn xuống.
Vẻ mặt hắn hơi cứng lại, sau đó nở một nụ cười cứng ngắc, giơ tay lên, kéo tay Bộ Phương ra khỏi khôi lỗi của mình.
- Vậy thì... tối nay chúng ta gặp lại….
Lỗ Vũ gần như nghiến răng nghiến lợi nói.
Nói xong, hắn nhanh chóng rời đi cùng với thuộc hạ của mình.
Hắn sợ rằng nếu ở lại đây, hắn sẽ tức giận đến phát điên, đập chết tiểu tử kia.
Các cường giả Minh Ngục cũng cũng đều giải tán.
Bộ Phương rút tay về, nét mặt có chút tiếc nuối.
- Thật đáng tiếc... ta thật sự muốn mua khôi lỗi của hắn.
Bộ Phương nhếch miệng nói.
Trong màn sáng.
Mọi người không khỏi mỉm cười.
Tiểu đầu bếp này, đúng là làm người tức chết mà không đền mạng.
Đối với Minh Khôi Nhất Mạch mà nói, Thánh Minh Khôi cũng là trinh tiết của bọn họ. Hắn vỗ trinh tiết của người khác, hỏi trinh tiết của bọn họ bao nhiêu một cân. Hắn có khác gì đang mua thức ăn không?
Lỗ Vũ không làm thịt ngươi ngay trên đường phố đã kiềm chế rất tốt rồi.
Những thiên tài của Minh Ngục cũng theo bước chân của Lỗ Vũ mà rời đi.
Chỉ còn lại một thuộc hạ, nhìn bọn người Bộ Phương với vẻ khinh bỉ.
Người Minh Ngục luôn có một loại kiêu ngạo tự thấy mình hơn người.
Dù là thiên tài hay những thuộc hạ này thì đều giống nhau.
Thuộc hạ này đưa mấy người Bộ Phương đến khách điếm.
Đây là khách điếm được ban tổ chức đặc biệt chuẩn bị cho đám người Bộ Phương.
Môi trường của khách điếm này rất tốt, núi cao nước chảy, vô cùng tao nhã, trong thành lớn Minh Ngục tấc đất tấc vàng này, có thể chuẩn bị một khách điếm như vậy đã là rất tốt rồi.
Bộ Phương trở về phòng.
Đã bắt đầu rơi vào trầm ngâm.
Minh Ngục rất phồn hoa, có thể nói là thành thị phồn hoa nhất mà Bộ Phương gặp được từ trước đến nay.
Sự thịnh vượng cũng thể hiện sức mua.
Nếu có thể mở một chi nhánh ở Minh Ngục, sẽ là một lựa chọn tốt.
Nhưng vấn đề này không phải vội vàng.
Trước tiên vẫn là nên lấy được Thánh Minh Khôi Chi Tâm, sau đó khôi phục lại Tiểu Bạch.
Nhưng, ý tưởng mở chi nhánh tại Thánh Khôi Thành này đã bén rễ trong tâm trí Bộ Phương.
Nếu như mở chi nhánh ở thành thị này, tốc độ doanh thu chắc chắn sẽ tăng vọt.
Khi đó, mức độ tăng trưởng của tu vi cũng sẽ đạt tới mức nhanh chóng.
Bộ Phương ngồi trong phòng suy nghĩ.
Thời gian trôi qua thật nhanh.
Mặt trời lặn xuống, khuất sau ngọn núi, che đi khuôn mặt ửng hồng của hắn.
Tiếng gõ cửa giòn giã làm đứt quãng suy nghĩ của Bộ Phương.
Bộ Phương mở cửa, đó là mấy người Chu Ngạn.
Đã đến lúc đến tiệc rượu.
Thật ra, Bộ Phương lúc đầu đã muốn từ chối tham dự tiệc rượu, hắn thực sự không muốn tham gia bất kỳ bữa tiệc rượu nào.
Nhưng, suy nghĩ lại, chắc chắn sẽ có không ít món ăn trong bữa tiệc rượu, phải không?
Ta có thể đi xem và tận hưởng mỹ thực của Minh Ngục.
Nhân tiện, ta cũng có thể chú ý đến khôi lỗi của Minh Khôi Nhất Mạch một chút.
Nếu như có thể dùng tiền mua Thánh Minh Khôi Chi Tâm... thì càng tốt.
Vì vậy, dưới ánh mắt mong đợi của bọn người Chu Ngạn, Bộ Phương đã gật đầu, đóng cửa phòng và cùng họ bước ra khỏi khách điếm.
Nhóm người lần lượt rời khỏi khách điếm.
Mặc dù ngọc phù là một thiệp mời, nhưng phía trên đã cũng đánh dấu vị trí của tửu lâu.
Tòa thành lớn này rất lớn.
Nhóm người Bộ Phương đi bộ một lúc lâu, cuối cùng bọn họ tìm thấy tửu lâu.
Bầu trời đã tối hẳn.
Đường phố rực rỡ ánh đèn đầy vẻ phồn hoa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận