Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 1460: Lột quần áo hắn? Không... Trực tiếp đập chết đi (2)

Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Tinh thần lực đang biến mất dưới tốc độ rất nhanh.
Tinh thần hải đã bị khí linh của nồi Huyền Vũ đánh đến nổ tung, Đồng Trình đã hoàn toàn bị hủy diệt.
Nhìn thấy hoàn cảnh thê thảm của Đồng Trình, tất cả mọi người đều im lặng.
Đây là điển hình lớn nhất của việc tìm chỗ chết, một mực đang tìm chết, cuối cùng được như ý nguyện, bị đánh đến gần gần chết.
Hai nồi này đã đánh bể tinh thần hải, khiến cho tinh thần hải nổ tung... Cả người của Đồng Trình cũng bị hủy diệt, mất đi tư cách làm Tiên rù, thậm chí có thể phải biến thành kẻ ngu.
Toàn trường người đều hít một ngụm khí lạnh... Cực kỳ thảm.
Nhìn về phía ánh mắt của Bộ Phương, càng thêm sợ hãi.
Ánh mắt Tam thúc của Đồng Trình đang run rẩy, cực kỳ bi thương.
Một đứa tốt như vậy sao lại bị nồi đập cho gần chết chứ?
- Thiên tài Tiên Trù của Đồng gia ta đã bị phế, làm sao ta có thể bỏ qua?
Giọng nói của lão giả Đồng gia run lên, nhìn chằm chằm một cách gắt gao vào cường giả của Tiên Trù Các.
Cường giả của Tiên Trù Các trầm mặc một lúc, không nói gì.
Trên thực tế, những thứ này đều là đáng đời Đồng Trình.
Nếu Đồng Trình không ỷ vào xuất thân Đồng gia, muốn chiếm lấy Địa Tiên Khôi của phàm nhân kia thì hắn sẽ không xuất thủ, thì căn bản sẽ không có những chuyện như vậy.
Tất cả những thứ này đều do Đồng Trình bắt đầu, cho nên cũng phải do Đồng Trình kết thúc.
- Các ngươi mang Đồng Trình về Đồng gia trước...
Giọng điệu của lão giả Đồng gia vô cùng nặng nề, thần sắc suy sụp, tinh thần hải vỡ nát, đây là thương thế nghiêm trọng dường như không thể chữa được, dựa vào tài lực của Đồng gia, có thể cứu về một mạng cũng coi như tốt rồi.
Hai vị cường giả Chân Thần cảnh nhìn nhau một cái, rối rít gật đầu.
Bọn họ mang thân thể mềm oặt của Đồng Trình vội vã bay ra ngoài Tiên Trù Các.
Không có ai ngăn cản bọn họ, ba bóng người rất nhanh đã biến mất.
Bộ Phương thu hồi nồi Huyền Vũ, cũng cất đi Long Cốt Thái Đao.
Áo choàng lông vũ sột soạt, treo trên tay hắn.
Tiểu Bạch đứng lặng lẽ sau lưng Bộ Phương, mắt cơ giới liên tục nhấp nháy.
- Khảo hạch Tiên Trù kết thúc, nếu không có chuyện gì... Ta cũng nên trở về tiệm để buôn bán.
Mở tiệm?
Ngươi thực sự còn có tâm tình mở tiệm?
Đập công tử của Đồng gia đến ngu ngốc, lại còn dám ung dung trở về, đây không phải là tự chui đầu vào lưới sao?
Đồng gia là thế gia đứng đầu, tuyệt đối sẽ không cho phép loại người khiêu khích uy nghiêm của bọn họ tiếp tục còn sống trên đời.
Cho dù Bộ Phương trở thành Tiên Trù, nhưng đối với thế gia mà nói, giết chết một Tiên Trù... Cũng không phải là không thể.
Tuy nhiên, thời điểm mọi người nghĩ rằng Bộ Phương sẽ quay lại cầu Tiên Trù Các bảo vệ, Bộ Phương lại mang Địa Tiên Khôi của hắn chậm rãi đi ra khỏi phòng.
Thật sự rời khỏi Tiên Trù Các.
Mục Lưu Nhi sửng sốt.
Mặt của Hiên Viên Tuyền và Hiên Viên Hạ Huệ tràn đầy vẻ bối rối.
Chẳng lẽ tên phàm nhân này... Thật sự là không sợ trời không sợ đất sao?
Hắn bây giờ không phải nên chạy thoát thân sao?
Ra khỏi Tiên Trù Các chính là mất đi sự bảo hộ của Tiên Trù Các, hắn có thể ngăn chặn ai?
Đây hoàn toàn là đi tìm chết.
Lão giả của Đồng gia lạnh lùng nhìn bóng lưng Bộ Phương rời đi, một giây sau, sắc mặt âm trầm phất tay áo xoay người.
Chân Thần cảnh Nhị Tinh cũng không có xuất thủ ngăn cản, chức trách của hắn là bảo vệ Tiên Trù Các.
Sống chết của một vị Tiên Trù không có quan hệ gì với hắn.
Hơn nữa, chính là tên Tiên Trù kia tự mình tìm cái chết, hắn cũng không cần ra tay.
Những người xem trong phòng, sau một hồi im lặng, lần lượt rút lui và rời khỏi phòng.
Bọn họ chạy ra bên ngoài Tiên Trù Các.
Bên ngoài chắc chắn còn có một buổi biểu diễn rất tuyệt.
Hiên Viên Hạ Huệ thở dài một cái, hắn ta thật sự không hiểu Bộ Phương lấy đâu ra tự tin.
...
Bên ngoài Tiên Trù Các.
Trên con phố dài.
Bộ Phương chắp tay đi chậm rãi, Tiểu Bạch đi bên cạnh Bộ Phương.
Một người một rối giẫm trên đường phố, tiếng bước chân giòn giã vang lên, khiến mọi người hô hấp chậm lại.
Không ít người đi theo sau lưng Bộ Phương, muốn xem kịch hay.
Đánh Đồng Trình đến phế, Bộ Phương nếu như vẫn có thể dễ dàng rời đi như vậy, Đồng gia cũng sẽ không phải là Đồng gia, Đồng gia cũng sẽ không có bất kỳ tư cách để có thể trở thành thế gia đứng đầu Tiên Thành.
Bỗng nhiên.
Bước chân Bộ Phương dừng lại.
Một ngọn giáo xé nát bầu trời, và cuối cùng hung hãn rơi xuống đất trước mặt Bộ Phương.
Đá vụn bay ra, cuồng phong gào thét đang không ngừng lay động bên người Bộ Phương.
Cường giả Chân Thần cảnh Nhị Tinh của Đồng gia từ trong hư không bước từng bước xuống, khí tức tỏa ra khóa chặt lấy Bộ Phương.
Không còn ở trong Tiên Trù Các, lão giả lập tức không che giấu sát ý của mình nữa.
Sát ý mãnh liệt khiến cho sắc trời trở nên âm trầm mấy phần.
Tất cả mọi người đều cảm thấy bực bội trong lòng.
Cường giả Chân Thần cảnh Nhị Tinh toàn lực xuất thủ...
Thật sự đáng sợ.
Tên đầu bếp phàm nhân này chắc hẳn khó trốn thoát.
Sắc mặt lão giả lạnh lùng, tỏa ra sát ý.
Trên đỉnh đầu, có một ánh sáng vàng chiếu rọi một mảnh trời, ở bên trên có một ngôi sao sáng chói!
Áo choàng của lão giả bay lất phất, uy áp như ngọn núi lớn trấn áp xuống, không khí đang chuyển động đều trở nên ngưng đọng.
- Đánh bị thương người của Đồng gia ta, tên phàm nhân nhà ngươi vẫn rất ngông cuồng...
Sắc mặt Lão giả lạnh như băng nói.
Một giây sau, khí tức kinh khủng cuốn lên trên con phố dài, giống như một trận gió lốc.
Hàng người đi trên đường đều bị dọa sợ, bỏ chạy tán loạn.
Quần chúng vây xem càng thở dài và cảm thấy tiếc thay Bộ Phương.
Lão giả Đồng gia không che giấu chút sát ý nào, Bộ Phương mất đi sự bảo hộ của Tiên Trù Các, hắn ta có thể giết không cần chút kiêng kỵ nào.
Sát ý không chút kiêng kỵ này khiến cho Bộ Phương nhíu mày.
Hắn nâng tay lên, chạm vào tấm lụa.
Bộ Phương nhẹ nhàng thở ra một hơi.
- Không thể để cho ta khiêm tốn trở về buôn bán hay sao?
Bộ Phương nhẹ nhàng phun ra một câu, một giây sau, ánh mắt hơi nhếch lên, liếc nhìn một cái, mang uy áp cực đại nghiền ép lão giả Đồng gia.
Hắn hờ hững nói:
- Tiểu Cáp, mười cây que cay, đổi lại ngươi ra tay...
- Ha ha ha! Thiếu niên Bộ Phương, sớm nên đưa ra quyết định sáng suốt này, để cho Minh Vương đại nhân anh minh thần vũ ra sân, lột quần áo chỉ của bản vương... đã sớm đói khát khó nhịn.
Theo giọng nói của Bộ Phương rơi xuống, lập tức có tiếng cười to vang lên.
Sau đó, ánh mắt của tất cả mọi người nhanh chóng co rút.
Một người đàn ông mặc trường bào, phanh ngực, ngước đầu, che một nửa mặt đột nhiên xuất hiện trước mặt Bộ Phương.
Tiếng cười to là từ trong miệng hắn ta truyền ra.
Bộ Phương nhìn Minh Vương Nhĩ Ha một cái, lại nhìn lão giả Đồng gia đang dâng trào sát ý một cái, khóe miệng cong lên...
- Lột quần áo? Không... Hay là trực tiếp đập chết đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận