Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 1432: Có phải tên phàm nhân này sẽ chết? (2)

Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Tiếng cười của Đồng Trình ngưng lại, dường như nước mắt đó đều là do cười.
Hắn nhàn nhạt nhìn Bộ Phương, nhếch lên khóe miệng giễu cợt.
Người xung quanh bừng tỉnh, thì ra người phàm này là cái loại này, quả nhiên có tâm cơ!
Đối với phân tích tự cho là đúng của Đồng Trình, Bộ Phương xoa đầu ngón tay thon dài của mình.
Trí tưởng tượng của người này thật phong phú...
Ở xã hội này, muốn thi Tiên Trù, cũng không có ai tin sao?
Nhưng Bộ Phương lười phối hợp với màn biểu diễn của Đồng Trình, hắn xách nồi Huyền Vũ lên, chậm rãi đi tới hướng cửa phòng.
- Tiểu Bạch đi thôi, Mục cô nương, ba ngày sau tại hạ sẽ tới khảo hạch Tiên Trù, hy vọng khi đó Tị Lôi trận pháp đã chuẩn bị xong.
Âm thanh nhẹ nhàng của Bộ Phương vang lên.
Sắc mặt của Đồng Trình lập tức đanh lại, hắn cảm giác mình bị phớt lờ.
Hắn phân tích nhiều như vậy, dù sao Bộ Phương cũng nên phối hợp trả lời một chút!
- Muốn đi... Bổn thiếu không đồng ý, người phải ở lại, Địa Tiên Khôi... cũng phải để lại!
Ầm!
Khí tức của Đồng Trình lại tăng vọt một lần nữa, thân hình bước ra, lập tức giống như Di Hình Hoán Ảnh, nhanh chóng bắn ra, tốc độ cực nhanh.
Hàng ngàn hình ảnh nhanh chóng tập trung lại, phóng tới bóng người Bộ Phương.
Trần quản sự không nghĩ tới Đồng Trình lại đột nhiên xuất thủ.
Hắn ta quát một tiếng, định ra tay ngăn trở.
Tuy nhiên dường như Đồng Trình đã sớm đề phòng hắn ta.
Kim quang thoáng qua, một bóng người màu vàng chắn trước mặt Trần quản sự.
Ầm!
Một chưởng của Trần quản sự và ánh vàng của Địa Tiên Khôi đánh vào nhau, trong nháy mắt tạo nên tiếng nổ lớn.
Địa Tiên Khôi màu vàng kia nhất thời bị đập cho rách rưới, bay ngược ra.
Trần quản sự dù sao cũng là Chân Thần cảnh, tu vi cường đại, căn bản không phải là thứ Địa Tiên Khôi màu vàng kia có thể chống đỡ.
Ánh mắt của Đồng Trình lóe lên, tốc độ cực nhanh.
Uy áp rất đáng sợ, ngay lập tức xuất hiện trước mặt của Bô Phương.
Người xung quanh bị cỗ uy áp này đè cho rối rít lùi về sau.
Một số người thậm chí còn bắt đầu cảm thán:
- Lưu lại đi!
Đồng Trình xuất hiện ở trước mặt Bộ Phương, từ trên cao nhìn xuống Bộ Phương, sắc mặt tràn đầy sự chế nhạo.
Chỉ là một phàm nhân, ở trước mặt hắn, thiên tài của Đồng gia, chính là rác rưởi!
Nhưng, ánh mắt của Đồng Trình nhanh chóng ngưng đọng.
Bởi vì hắn phát hiện ánh mắt của Bộ Phương rất bình tĩnh.
Sự bình tĩnh khiến trong lòng hắn không khỏi nổi lên gợn sóng...
Hắn nhíu mày, nhìn về phía bên cạnh.
Nơi đó, vật có thể nuốt lôi phạt của Địa Tiên Khôi cũng không có động.
Xem ra tên này cũng không cậy vào Địa Tiên Khôi...
Vậy sẽ là cái gì?
Coi như giờ phút này người này đã trở thành cường giả Thần Linh Cảnh tột cùng Chủ Tể Cảnh, nhưng hắn là Chân Thần Cảnh, căn bản không phải một người phàm có thể chống đỡ được.
Quản hắn có thủ đoạn gì!
Dùng bạo lực đánh tan!
Bùm!
Bên cạnh Đồng Trình, không khí dường như cũng bị nén lại, khí tức kinh khủng cứ như sóng vậy, không ngừng tuôn ra và ầm ầm tản đi.
Một chưởng vỗ ra, hư không dường như cũng bị đánh thành một hố sâu.
Một chưởng này làm biến dạng cả hư không, quyền năng vô cùng.
Một chưởng này nếu rơi xuống, Bộ Phương không chết cũng phải trọng thương...
Người xung quanh không khỏi cảm khái.
Trong mắt của con em thế gia tràn đầy vẻ cười nhạo.
Hiên Viên Hạ Huệ trong mắt tràn đầy tiếc nuối.
Ánh mắt của Hiên viên Tuyền hiện lên vẻ phức tạp...
Trong mắt Mục Lưu Nhi giống như hiện lên vẻ không nỡ.
Trần quản sự đánh bay Địa Tiên Khôi màu vàng, muốn xuất thủ, nhưng hắn ta biết không còn kịp rồi...
Xem ra tiểu đầu bếp này... Sẽ gặp nạn rồi.
Trong mắt của mọi người.
Bộ Phương không có né tránh, không có xê dịch, thậm chí ngay cả lông mi cũng không chớp cái nào...
Chỉ đứng tại chỗ như vậy, cứng rắn nhận một chưởng này của Đồng Trinh.
Mọi người cảm thấy Bộ Phương đang bị Đồng Trình làm cho sợ choáng váng...
Đứa trẻ đáng thương, ánh mắt trừng lớn như vậy, muốn chết không nhắm mắt.
Ầm!
Trong ánh mắt của mọi người vừa tiếc nuối vừa giễu cợt.
Một chưởng của Đồng Trình vỗ trên ngực Bộ Phương, muốn đánh vỡ tim của Bộ Phương.
Khóe miệng của Đồng Trình hiện lên nụ cười, phàm nhân này dám đắc tội với hắn, rất nhanh sẽ phải ngã xuống đất bị thương nặng, mà Địa Tiên Khôi kia... Cũng sắp thuộc về hắn.
Chẳng qua là...
Rất nhanh, nụ cười bên khóe miệng của Đồng Trình từ từ cứng lại, trong mắt chậm rãi hiện lên vẻ khiếp sợ.
- Cái này... Làm sao có thể!
Bộ Phương mặt không cảm xúc nhìn Đồng Trình.
Trên áo choàng lông vũ tản ra ánh sáng đỏ trắng rực rỡ xen kẽ lẫn nhau.
Hắn cứng rắn chịu một chưởng này của Đồng Trình.
Một tiếng ken két, phảng phất giống như có âm thanh bể nát vang lên.
Áo choàng lông vũ vô địch... Bị phá.
Nhưng...
Một tay Bộ Phương xách nồi Huyền Vũ, một tiếng vù vù, băng vải trên tay lập tức biến mất, hình trắng đen trên cánh tay lộ ra.
Băng vải bay lất phất.
Thao Thiết thú gầm lên, hắn nhặt nồi huyền vũ lên.
Ánh mắt Bộ Phương bình thản, nhẹ khạc ra một hơi...
- Bây giờ ngươi muốn bị nồi đập một chút?
Hả?
Đồng Trình phục hồi tinh thần lại, sửng sốt.
Trong khoảnh khắc tiếp theo, một cái nồi màu đen không ngừng phóng đại ở trước mắt hắn...
Bạn cần đăng nhập để bình luận