Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 2061: Gặp lại Thạch Tượng Quỷ Vương, biện pháp cũ (1)

Hả?
Lỗ Thành chắp tay đứng ở Hoàng Tuyền trấn, khẽ nheo mắt, ngẩng đầu nhìn về phía hư không.
Nhìn từng vệt sáng lướt vụt qua trên không trung, trong đội mắt cũng đột nhiên lóe lên tia sáng.
Lỗ Thành lẩm bẩm, sau đó khóe miệng khẽ cong lên:
- Cấm địa ở Địa Ngục, khô lâu của Đọa Thần Quật, còn có sát thủ Hắc Điện. Quả nhiên, đúng như lời đồn, vì Sen Vong Tình mà cấm địa ở Địa Ngục cũng không được yên nhỉ?
- Cấm địa ở Minh Ngục đã bị những đại nhân bí mật công phá, bây giờ đến lượt cấm địa của Địa Ngục, sẽ sớm trở thành mục tiêu oanh tạc tiếp theo của những đại nhân này. Nhiều năm trôi qua, đã đến lúc thống nhất Minh Khư, thống nhất Địa Ngục, ngày mà các Thế Giới xung quanh thần phục sẽ không còn xa nữa, đến lúc đó, Minh Khư trở thành Đại Thế Giới, trở thành vũ đài của Đại Thế Giới, còn Minh Ngục sẽ trở thành trung tâm của Đại Thế Giới mới này… Thật tuyệt.
Trong đôi mắt của Lỗ Thành ánh lên vẻ ao ước, trên mặt xuất hiện nụ cười nhạt.
Tất nhiên, để công phá Địa Ngục không đơn giản như vậy.
Dù sao nhiều năm trôi qua mà Minh Khư chưa từng động đến Địa Ngục, là có lý do riêng của nó.
Trương Hiên cầm miếng ngọc bàn trong tay, bên trên miếng ngọc bàn có viết số năm, hắn cau mày, hắn đương nhiên không có hứng thú với số năm này:
- Đây là miếng ngọc bàn thứ mấy?
Cường giả Lữ Dương của Minh Trù Nhất Mạch nhìn Trương Hiên nói ra:
- Miếng thứ sáu.
Trương Hiên cất ngọc bàn đi, trong đôi mắt ánh lên vẻ ngưng trọng:
- Tốc độ có vẻ hơi chậm hơn so với trong dự tính, nếu cứ như vậy thì rất có thể những miếng ngọc bàn còn lại sẽ rơi vào tay đám phế vật kia.
Cường giả có làn da đỏ thẫm của Hỏa Yêu Nhất Mạch ngoác mồm nói:
- Thế thì giết hết chúng đi.
Trong miệng đều phun ra lửa.
Trương Hiên hỏi:
- Ngọc bàn số một đã có ai trong số chúng ta lấy được chưa?
Trong số những người này, thực lực của Trương Hiên là mạnh nhất, cho nên mọi người đều nghe theo hắn.
Dù rằng sau này bọn họ sẽ cạnh tranh lẫn nhau, nhưng bây giờ bọn họ đang cùng một phe.
Tổng cộng có mười miếng ngọc bàn, đến bây giờ mới lấy được có sáu miếng, hiệu suất hoàn toàn không đáp ứng kỳ vọng của nhóm Trương Hiên.
Vấn đề là những chỗ giấu ngọc bàn rất kỳ lạ, có khi là ở trên vách núi cheo leo, cũng có khi là giấu trong ổ của Linh Thú.
Những nơi này đều làm tăng độ khó của việc thu thập ngọc bàn.
Ầm…
Trên bầu trời, một vòng sáng lại tản đi lần nữa.
Điều này chứng tỏ rằng, miếng ngọc bàn cuối cùng đã được mang đi.
Nhóm Minh Ngục của bọn họ thu hoạch được sáu miếng ngọc bàn, còn lại bốn cái đang nằm trong tay những vị cường giả của các Tiểu Thế Giới kia.
Trương Hiên đứng dậy, rũ phẳng quần áo trên người, ánh mắt lạnh nhạt nhìn về phía xa.
Trương Hiên nói:
- Được rồi, xem ra chúng ta cần… nhanh chóng thủ tiêu đấy.
Giọng điệu mang đậm sát ý.
Những cường giả Minh Ngục nghe xong đều phát ra âm thanh hưng phấn.
Hỏa Yêu Nhất Mạch đứng phắt dậy, hỏa diễm quanh thân bùng lên, cả người giống như một cây đuốc sống.
Cường giả của Hỏa Yêu Nhất Mạch gầm lên:
- Cuối cùng đã bắt đầu chém giết! Sớm đã chướng mắt bọn kiến hôi ở các Tiểu Thế Giới kia rồi!
Rầm rầm rầm!
Tiếng nổ mạnh vang lên.
Tiếp đó, mười người trong đội Minh Ngục đều hóa thành lưu quang phóng đi.
Bộ Phương chắp tay.
Trong tay hắn cầm một miếng ngọc bàn.
Có điều trên bả vai hắn, Tiểu Hồ chuyển động đôi mắt tròn xoe đáng yêu, móng vuốt nhỏ cũng đang giữ một miếng ngọc bàn.
Mỗi người chỉ được lấy một miếng ngọc bàn.
Cho nên Bộ Phương không thể cùng lúc giữ hai miếng.
Nhưng hắn cho Tiểu Hồ giữ một miếng khác, kiểu này cũng được tính là một người giữ một miếng.
Đây cũng là suy nghĩ bộc phát của Bộ Phương.
Khóe miệng Bộ Phương khẽ cong lên.
Nhìn rừng rậm phía sau lưng, sau đó dẫn theo Tiểu Hồ nhanh chóng chui vào trong đó.
Dựa theo con đường lúc trước trong trí nhớ, nhanh chóng đi theo một hướng.
Quy định của vòng bán kết này rất đúng ý hắn, hắn muốn thu hoạch chín lá Hoàng Tuyền Thảo, nếu như tuỳ tiện đi vào thì khả năng là hơi khó.
Có điều.
Nếu như có người trợ giúp, thì có thể là có cơ hội để thu hoạch.
Phần phật một cái, Bộ Phương lao đi.
Tầm nhìn trước mặt hiện ra vô cùng trống trải.
Phía xa là một giao lộ khổng lồ giữa sơn cốc.
Đứng chắn ở đầu đường là một khối đá khổng lồ sừng sững.
Thạch Đầu mọc lên san sát bên trong, Bộ Phương nhìn thấy hai cái bóng dáng quen thuộc.
Khóe miệng Bộ Phương khẽ nhếch lên.
Thấp giọng phun ra một câu:
- Thạch Tượng Quỷ Vương… lại gặp nhau rồi.
Thạch Tượng Quỷ Vương là sủng vật mà Hoàng Tuyền Đại Thánh nuôi, phụ trách trông coi Hoàng Tuyền Thảo và giao lộ của sơn cốc.
Thực lực siêu mạnh.
Lần trước Bộ Phương cũng không cố đấm ăn xôi với Thạch Tượng Quỷ Vương này, mà áp dụng cách thức mưu mẹo để lọt vào trong đó.
Cho nên cũng không rõ lắm thực lực thật sự của Thạch Tượng Quỷ Vương.
Có điều có thể được Hoàng Tuyền Đại Thánh giao nhiệm vụ canh cửa cho thì chắc chắn thực lực không thể kém rồi.
Hơn nữa, trong sơn cốc còn có một con Chúc Long vô cùng to lớn mạnh mẽ nữa!
Chúc Long này có thêm huyết mạch chân chính của Thần Long, cho nên thực lực cũng không phải tầm thường.
Lúc trước là nhờ có Cẩu gia cho nên mới trấn áp được, Minh Vương Nhĩ Ha bắt gặp Chúc Long này cũng bị dọa chạy mất dép.
Có điều, thực lực của Minh Vương Nhĩ Ha khi trước cũng không được tính là quá mạnh.
Vì vậy Bộ Phương không hiểu lắm về tu vi của Chúc Long này.
Ầm ầm.
Một trận gió lướt qua.
Trong thung lũng kia, từng cây Hoàng Tuyền Thảo lại đung đưa trong gió, tỏa ra tinh khí dồi dào.
Ánh mắt Bộ Phương nhìn theo như muốn phát sáng.
Hoàng Tuyền Thảo chia làm chín chiếc lá, nhiều thêm một chiếc là đẳng cấp của Hoàng Tuyền Thảo lại tăng thêm một bậc.
Sáu lá Hoàng Tuyền Thảo là loại mà sức người rất khó gieo trồng, hơn nữa trong Hoàng Tuyền, loại Hoàng Tuyền Thảo đỉnh cấp đó là chín lá Hoàng Tuyền Thảo, càng là vật báu của trời, được thiên nhiên nuôi dưỡng.
Nó không thể do người bình thường gieo trồng nên, vì vậy mới là bảo bối của Hoàng Tuyền Đại Thánh.
Mà mục tiêu lần này của Bộ Phương chính là chín lá Hoàng Tuyền Thảo.
Hắn muốn ủ ra loại rượu tuyệt thế, cho nên phải dùng đến chín lá Hoàng Tuyền Thảo.
Hắn đã có được Nại Hà Hoa chín cánh, bây giờ có thêm chín lá Hoàng Tuyền Thảo nữa là có thể cất được rượu Hoàng Tuyền Nại Hà rồi, tuyệt đối sẽ vô cùng mỹ vị!
Nghĩ như vậy Bộ Phương không khỏi nuốt nước miếng ực ực, thè lưỡi liếm bờ môi.
Có điều ngoài cửa lại có Thạch Tượng Quỷ Vương đang đứng gác.
Khóe miệng Bộ Phương khẽ cong lên, trong lòng khẽ động:
- Vậy thì chỉ có thể dùng cách cũ mà thôi…
Lần trước, Bộ Phương nấu Thạch Oa Ngư, cho nên mới dẫn đến cảnh tranh giành rồi sau đó là đánh đấp giữa hai Thạch Tượng Quỷ Vương với nhau.
Lần này, Bộ Phương dự định dùng lại chiêu cũ.
Bộ Phương nghĩ chắc là Thạch Tượng Quỷ Vương vẫn sẽ mắc lừa.
Dù sao, nếu như Bộ Phương đoán không nhầm thì Thạch Tượng Quỷ Vương này là những kẻ tham ăn.
Nếu là tham ăn thì tốt rồi.
Tiếu Hồ đứng trên bả vai Bộ Phương, móng vuốt vẫn giữ lấy miếng ngọc bàn, đôi mắt nhỏ lúng liếng, hai cái đuôi sau mông đung đưa qua lại.
- Vẫn làm Thạch Oa Ngư hay sao?
Bộ Phương tự nói thầm:
Bạn cần đăng nhập để bình luận