Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 2915: Không mảy may lo lắng? (1)

Ngọn lửa bên dưới lồng hấp giống như có bảy sắc màu cùng hòa với nhau. Hình ảnh cái lồng hấp này truyền đến mắt các quý tộc, bọn hắn đều không ngừng cười nhạo, hình ảnh Bộ Phương làm bánh bao đậu bọn hắn đã quan sát rất kỹ. Tên đầu bếp này sợ là đã cam chịu thua rồi. Nặn ra hình con thỏ, lại còn nặn hình con hồ ly…
Con mẹ nó nặn ra đủ loại hình dạng, đúng là làm loạn mà…
Đám quý tộc kia đã bị Bộ Phương làm cho thua một ván cược, nhưng lần cuối cùng này bọn hắn chắc chắn Bộ Phương không thể thắng được, dù sao thì bọn hắn cũng là quý tộc khu Bính.
Trên thực tế, trong bốn khu Giáp Ất Bính Đinh thì chỉ có khu Đinh là ngoại lệ, là khu toàn người hạ đẳng, tê tiện, bị lưu đày.
Những người kia bị sức mạnh Nguyền Rủa tra tấn và ăn mòn, bọn họ cần loại đồ ăn kia để trấn áp lại sự đau đớn mà sức mạnh Nguyền Rủa mang lại.
Thứ thức ăn đó dù buồn nôn cũng không thể không trở thành thứ mà bọn họ tha thiết ước mong. Huống chi thức ăn kia lại không phải quá khó ăn.
Cho nên, Bộ Phương dựa vào cái gì mà đòi thắng?
Bộ Phương và đầu bếp của Thành Hư Vô, vốn dĩ không đứng cùng một đẳng cấp để mà so sánh. Kết quả thắng bại đã rất rõ ràng.
Những người khu Đinh đó tuyệt đối sẽ không thèm liếc nhìn món ăn của Bộ Phương dù chỉ một chút.
Không sai, đến liếc một cái cũng không có!
Trong mắt những người lưu đày hạ đẳng kia chỉ có món ăn được nấu từ côn trùng trong sông Nguyền Rủa mới có thể kích thích được bọn họ.
Bộ Phương lại nấu ăn rất tùy ý, vui vẻ. Ánh lửa bập bùng khiến cho sắc mặt Bộ Phương cũng thay đổi. Nấu ăn dù sao cũng là một chuyện vô cùng hạnh phúc đối với hắn. Vì sao phải tự gò bó bản thân mình?
Trong lòng Bộ Phương nghĩ như vậy, vừa nghĩ tới đó thì hắn cũng có chút thông suốt.
Hơi nước bốc lên.
Hơi từ nước suối Sinh Mệnh bốc lên trong không khí như khiến mọi thứ đều được thanh lọc.
Ánh lửa dần dần thu nhỏ, sau cùng chỉ còn lại một ngọn lửa hình đóa sen rồi dần biến mất hóa thành một tia lửa quấn quanh đầu ngón tay Bộ Phương.
- Bánh Bao Đậu Thất Thải Mộng Huyễn… hoàn thành.
Khóe miệng Bộ Phương hơi kéo lên một cái giống như rất hài lòng với món ăn này.
Âm thanh xôn xao nhất thời dâng lên, món ăn của Bộ Phương hoàn thành tức là tiếp theo sẽ tiến hành so đấu… có thể thắng không?
Chắc chắn là sẽ thua!
Các quý tộc cười lạnh, bọn hắn hoàn toàn không ôm bất cứ hy vọng nào với Bộ Phương.
Đương nhiên là bọn hắn cũng đặt cược Bộ Phương thua, đồng thời cũng quý tộc còn đặt cược tất cả của cải, dù sao thì đã vạn năm rồi mới có một màn đánh cược kích thích như vậy.
Nam tử kia liếc nhìn Bộ Phương một chút, trong đôi mắt đầu sự thâm sâu. Ngay sau đó hắn nhảy lên xe gỗ.
Trong nháy mắt đó Bộ Phương có chút hoảng hốt.
Hả?
Bộ Phương sững sờ, luôn cảm thấy nam tử này có chút quen thuộc, có chút tương tụ với ông lão lưng gù kia. Chẳng lẽ hai người này có liên quan đến nhau? Hoặc có thể nói nam tử này chính là ông lão kia thời trẻ?
Nhưng sao ông lão thời trẻ và ông lão bây giờ lại tách ra?
Bộ Phương giật mình, đây chính là phong ấn đời đời kiếp kiếp mà Nữ Vương Nguyền Rủa nói sao?
Ông lão kia cũng từng chọn như hắn sao. Bảo sao lúc đó ông ta căn dặn Bộ Phương không được chọn trù nghệ, hóa ra là như vậy.
Ầm ầm…
Bộ Phương đã kết thúc nấu nướng, trong cõi u minh như có một ý chí kỳ lạ dẫn dắt Bộ Phương, Bộ Phương mở lồng hấp, lấy ra một cái đĩa sứ Thanh Hoa.
Lồng hấp hé ra, hơi nóng bốc lên, Bộ Phương cầm đũa cẩn thận từng li từng tí gắp bánh bao ra ngoài. Mỗi một cái bánh bao đều sinh động như thật, những con vật đó như có sinh mệnh vậy. Loại cảm giác này vô cùng kỳ diệu.
Đương nhiên Bộ Phương sẽ không mê luyến cảm giác này.
Một chút nước tương điểm trên bánh bao, đủ loại sức mạnh Pháp Tắc lan tràn.
Có cái bánh bao có khí tức quanh quẩn, có cái thì lại có khí tức màu lục, có cái lại khuếch tán năng lực Nguyền Rủa…
Tổng thể thì đây không hề giống một cái bánh bao bình thường!
Bánh bao này bên ngoài trắng nõn, Bộ Phương cũng đói lắm rồi, không khỏi muốn nhắm mắt cảm nhận hương vị ngọt nào này.
Bộ Phương liếm liếm môi, có chút hưng phấn, có chút hưởng thụ…
Mỹ thực mà mình nấu ra dù sao cũng là tốt nhất.
Uỳnh!
Cửa nhà bếp mở ra, từng tốp người điên cuồng xông tới. Dù những người này có là Thánh Nhân Đại Đạo thì cũng là vẻ điên cuồng như thế.
- Ta muốn ăn! Ta muốn ăn!
- Mau cho ta ăn! Mau!
- Ta muốn đồ ăn!

Những người lưu đày kia như điên, người như có chút chấn động.
Chí ít đối với những quý tộc kia thì một màn khó nhìn kia đã đánh thẳng vào tâm lý bọn hắn. Bá Tước Hà Thu còn ổn, thỉnh thoảng nàng còn đi qua khu Đinh nên vẫn có thể chứng kiến cảnh tượng đó. Về phần những quý tộc khác thì chưa bao giờ được nhìn thấy một màn này. Loại điên cuồng như thế kia, bọn họ đúng là khó trải nghiệm.
- Đám người dơ bẩn này…
- Ti tiện, thần kinh! Bọn hắn như mất đi khả năng làm người rồi!
- Đúng là nên bị lưu đày!
Các quý tộc liên tục mắng chửi, quát lớn. Thành Hư Vô chính là một nơi như vậy. Với một số người thì đây là thiên đường, nhưng đối với những người bị lưu đày mà nói thì nó chính là địa ngục.
Có những người lưu đày muốn đứng lên khởi nghĩa, nhưng là bị Nữ Vương Nguyền Rủa trấn áp, cái gọi là khởi nghĩa cũng chỉ là trò cười mà thôi…
Ầm ầm…
Thân hình Nữ Vương Nguyền Rủa lại một lần nữa ngưng tụ xuất hiện.
Một nữ nhân cao quý ngồi ngay ngắn trên vương tọa, cặp đùi đẹp tinh tế, tỏa ra khí tức cao quý mà không ai có thể chạm vào. Mặc dù đó chỉ là bóng người được hình thành từ những tia sáng nhưng lại cho người ta cảm giác chân thực trong gang tấc.
- Toàn bộ lui ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận