Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 314: Huyết Vệ phủ xuống, đại quân công thành

Huyết Vệ phủ xuống, đại quân công thành
Huyễn Hư Linh Trạch.
Trong đầm lầy tràn đầy bùn lầy, bộc phát đại chiến kinh người, hai con linh thú cấp bảy cường đại đang chém giết, kình khí đáng sợ tứ tán xung quanh, khiến cho ao đầm đầy nước bùn không ngừng quay cuồng, cuốn theo bọt nước bắn ra.
Hai con linh thú cấp bảy này đang tranh đoạt địa bàn, loại chuyện này thật ra rất thường gặp ở Huyễn Hư Linh Trạch, Huyễn Hư Linh Trạch giống vùng đất Man Hoang, càng nhích tới gần chỗ sâu, linh thú cường đại càng nhiều.
Ở địa vực này, hai con linh thú cấp bảy thật ra cũng không tính là cường đại, bởi vì linh thú cường đại hơn bọn hắn còn rất nhiều.
Bỗng nhiên.
Phảng phất có một trận âm bạo vang dội, không khí đột nhiên bị áp súc, đầm lầy giống như phát nổ, bùn đất bắn ra.
Hai con linh thú cấp bảy đang chém giết nhất thời cả người cứng đờ, dừng lại chiến đấu, nhìn âm bạo sau khi biến mất, hiện lên trên đỉnh đầu bọn hắn một đạo thân ảnh.
Đây là một thân ảnh khôi ngô, mặc khôi giáp, chân khí giống như một Du Long quanh quẩn chung quanh thân thể hắn.
Mặt nam tử như đao gọt, lông mày hết sức rậm rạp, sau cái liếc mắt thản nhiên của hắn, hai con linh thú cấp bảy khẽ nhíu mày.
Uy áp đáng sợ từ trên người hắn phát tán ra, hai con linh thú cấp bảy nhất thời bị dọa đến phủ phục trên mặt đất, trốn sâu vào trong ao đầm, không dám ló đầu ra.
Bọn họ là linh thú, có thể cảm giác được cảm giác nguy hiểm phát ra trên người nhân loại này.
Một thanh âm một lần nữa vang dội, sau đó nam tử này xé rách không khí, mau chóng đuổi theo phương xa.
. . .
Vùng đất Man Hoang.
Cây đại thụ chọc trời cao vút đột nhiên bị bẻ ngang.
Một con linh thú điểu, hai cánh khổng lồ phảng phất như đao nhọn bay nhanh ra, như kiếm quang xẹt qua, khiến cây cối đều gãy rạp.
Trên lưng con linh thú điểu đáng sợ này là một vị thanh niên đầu trọc hung thần ác sát, da thịt thanh niên này hiện ra màu đồng cổ, cả người phảng phất như đồng nước đổ bê-tông, hết sức kỳ lạ, cơ bắp trên người như rễ cây cổ thụ quấn quanh từng khúc, tràn đầy cảm giác bộc phát lực lượng.
Đầu trọc đứng nghiêm trên lưng linh thú, ánh mắt như điện, chăm chú quan sát bên ngoài vùng đất Man Hoang.
- Man Điện ta lần này lại có hai vị cường giả bỏ mạng, Hạ Vũ là cường giả có cơ hội rất lớn thành tựu Chí Tôn, kết quả vẫn bỏ mạng. . . Thù này phải báo, còn có yêu nhân Tu La Môn, phải hung hăng ấn chết! Nếu không bọn yêu nhân này lại nhảy nhót, quấy nhiễu vùng đất Nam Cương, khiến lòng người hoang mang.
Tròng mắt đầu trọc lóe lên, khẽ hừ một tiếng, dưới chân chợt dùng sức, linh thú điểu nhất thời hét lên một tiếng, hai cánh chấn động, đột nhiên gia tốc.
Một người một chim, phảng phất hóa thành lưu quang, trong nháy mắt biến mất trong vùng đất Man Hoang.
Vô Lượng Sơn cao vút trong mây, Thập Vạn Đại Xuyên mênh mông vô bờ.
/
Đều có cường giả đi ra, bọn họ đã đánh giá sai thực lực của đám cường giả Tu La Môn, cho nên vội vàng phái cường giả đến đây bổ cứu.
Ở vùng đất cách Đế Đô mấy trăm dặm.
Quân đội Cơ Thành Vũ đồn trú ở đây, hắn cũng không có vội vã tiến công Đế Đô của Thanh Phong Đế Quốc, bởi vì hắn biết, chuyện như vậy không gấp được.
Dù sao cũng là Đế Đô của một nước, bên trong hội tụ toàn bộ cường giả cường đại nhất của Đế Quốc, sau lưng hắn có Tu La Môn trấn giữ, nhưng hắn vẫn phải hết sức cẩn thận.
Cũng không phải hắn không cẩn thận, bởi vì một khi thất bại, lần này hắn sẽ phải đối mặt với. . . vạn kiếp bất phục.
Triệu Mộc Sinh mặc trường bào, chậm rãi đi tới trước mặt Cơ Thành Vũ.
Hắn khẽ mỉm cười.
- Vũ Vương, sắp đi đoạt lại vật thuộc về ngươi, tâm tình của ngươi chắc chắn rất kích động.
- Có cái gì mà kích động, trong cuộc chiến tranh này người chết đã đủ nhiều rồi.
Cơ Thành Vũ hít sâu một hơi, nói.
Triệu Mộc Sinh cười nhạt, đứng bên cạnh Vũ Vương, nhìn Đế Đô nguy nga hùng hồn ngoài trăm dặm, thần sắc trong con ngươi từ từ bén nhọn.
- Sau khi công phá Đế Đô, ta không có yêu cầu gì khác, chỉ cần để Bộ Phương lại cho ta xử lý là được.
- Bộ Phương sao? Trong tiểu điếm của hắn có Chí Tôn Thú trấn giữ.
- Chỉ là Chí Tôn Thú mà thôi, chúng ta cũng có Chí Tôn. . . Không cần sợ hãi, ta cảm giác trong tiểu điếm Phương Phương kia có bí mật khổng lồ, cho dù không vì những bí mật này, có thể có được cây Ngộ Đạo cũng rất tốt.
Triệu Mộc Sinh bóp nhẹ ngón tay, trong ánh mắt mang theo một tia sát ý.
Bỗng nhiên, hắn ngẩng đầu, nhìn về phía sau.
Chỉ thấy trên hư không, hai đạo quang hoa huyết sắc kéo dài đến, trong nháy mắt lơ lửng trên đầu bọn họ.
Trong quân đội, một vị lão giả đột nhiên mở mắt ra.
Vừa sải bước ra, lão giả này xuất hiện trên vòm trời, lơ lửng trước mặt hai đạo quang hoa huyết sắc.
- Huyết Vệ? Các ngươi không phải ở biên thành bảo vệ Thánh tháp sao? Làm sao lại xuất hiện ở đây. . . Chẳng lẽ Thánh tháp xảy ra biến cố gì rồi?
Lão giả nhíu mày, nghiêm túc nói.
- Bái kiến Tôn Giả.
Hai gã Huyết Vệ chắp tay về phía lão giả, sau đó nói cho Tôn Giả chuyện Đại Tế Ti dặn dò bọn hắn.
Một Tụ Hồn trận bị cướp đi, cuối cùng lại xuất hiện trong Đế Đô này. . .
Trong con ngươi Tôn Giả nhất thời nhíu lại, mang theo một tia lãnh ý.
- Chẳng lẽ là bị cường giả của Thiên Cơ tông cướp đi? Không thể nào. . . Cường giả Thiên Cơ tông không xuất hiện trong Đế Đô, có lẽ không phải là bọn họ, chẳng lẽ là cường giả của Thập Vạn Đại Xuyên?
Trong lòng Tôn Giả có chút nghi ngờ, bởi vì hắn vẫn phái người chú ý cường giả ra vào Đế Đô, nghĩ tới nghĩ lui cũng suy nghĩ không ra rốt cuộc là người nào cướp đi Tụ Hồn trận.
Ba người hạ xuống mặt đất.
Vũ Vương Hòa Triệu Mộc Sinh nhất thời đi tới.
Huyết Vệ dĩ nhiên không sợ hãi đối với vương tước thế tục, chỉ khẽ gật đầu, tỏ vẻ đã gặp mặt.
Triệu Mộc Sinh nghe ba người nói chuyện, ánh mắt sáng ngời.
- Tôn Giả đại nhân, tại hạ có thể biết Tụ Hồn trận kia có khả năng xuất hiện nhất trong tay ai. . .
- Người nào?
Ánh mắt hai vị Huyết Vệ nhất thời sáng ngời, đồng thời quát lên, khí tức đáng sợ từ trên người bọn họ phát ra, mang theo áp bách khổng lồ.
Áp bách này khiến bọn người Triệu Mộc Sinh và Vũ Vương cũng thấy hít thở khó khăn.
- Trong Đế Đô có một tiểu điếm, tên là tiểu điếm Phương Phương, trong tiểu điếm đó có một Chí Tôn Thú trấn giữ, nếu hiện giờ trong Đế Đô không có Chí Tôn cường giả, vậy có khả năng người cướp đi Tụ Hồn trận nhất chính là tiểu điếm kia.
Triệu Mộc Sinh vội vàng nói, ánh mắt của hắn có chút lóe lên.
Tôn Giả chăm chú nhìn hắn, lạnh lùng mỉm cười.
Hắn dĩ nhiên nhìn thấu tâm tư của Triệu Mộc Sinh, nhưng dựa theo những gì Triệu Mộc Sinh nói, nếu tiểu điếm kia có Chí Tôn thú. . . cũng phải đi một lần, bất kể có phải nắm giữ Tụ Hồn trận hay không.
Bọn họ cuối cùng muốn đánh vào Đế Đô, mà có một thế lực Chí Tôn Thú trấn giữ, dĩ nhiên không thể không để ý.
- Vậy còn chờ cái gì. . . Chúng ta mau tiến vào Đế Đô! Đại Tế Ti đã rất tức giận rồi.
Huyết Vệ vội la lên.
Bỗng nhiên một vị Huyết Vệ biến sắc, trong tay sờ sờ, một cái khay ngọc di động hiện ra.
Trên khay ngọc quấn quanh rất nhiều điểm sáng, trong đó có một điểm sáng hết sức rực rỡ.
- Tụ Hồn trận lại xuất hiện!
Huyết Vệ nói.
. . .
Hẻm nhỏ Đế Đô, tiểu điếm Phương Phương.
Bộ Phương nằm trên ghế, khẽ nheo mắt.
Gió nhẹ lướt qua, mang theo chút lạnh lẽo.
Việc buôn bán hôm nay trong tiểu điếm cũng không tốt, bởi vì tin tức Tiếu Mông trọng thương truyền ra, cả Đế Đô lòng người đều bàng hoàng, rất nhiều người núp ở trong nhà, không lựa chọn ra ngoài ăn cơm.
Bộ Phương chán đến chết, tâm niệm vừa động, nhất thời năm miếng ngọc phù mang về từ Tây Huyền Thành xuất hiện trong tay hắn.
Năm miếng ngọc phù này lộ ra vẻ cũ rách, phía trên còn có cái khe rất nhỏ, dường như muốn nứt vỡ bất cứ lúc nào.
Ngọc phù này xoay tròn, tạo thành một trận pháp, trong trận pháp có đạo tinh phách sương mù màu trắng lưu chuyển, thỉnh thoảng những tinh phách này hóa thành mặt người mơ hồ, mang theo tiếng gào thét làm người ta sởn tóc gáy.
- Trận pháp này thật tà ác.
Bộ Phương nhíu mày.
Quan sát một lúc, lại có chút nhàm chán thu hồi ngọc phù trận pháp.
Nơi xa, một đạo nhân ảnh chậm rãi đi tới.
Bộ Phương thoáng sững sờ.
- Tiếu Mông?
Bóng người vừa xuất hiện trước mặt Bộ Phương chính là Tiếu Mông đang vang danh khắp Đế Đô hiện nay, Tiếu Mông trọng thương.
Sắc mặt Tiếu Mông thật sự không tốt, vừa trắng lại có chút phát xanh.
Bộ Phương đứng lên, Tiếu Mông cũng bước chân vào trong tiểu điếm.
Khi u Dương Tiểu Nghệ nhìn thấy Tiếu Mông cũng có chút ngu ngơ, nhưng dáng vẻ yếu ớt của Tiếu Mông cũng làm cho nàng cảm thấy lo lắng.
- Bộ lão bản, cho tại hạ một bình rượu Băng Tâm.
Thanh âm của Tiếu Mông có chút khàn khàn, vừa nói xong đã không nhịn được ho khan .
Ho một lát, lại ho ra máu đen.
- Ngươi trúng độc.
Bộ Phương yên lặng nhìn, máu đen kia khiến cho hắn cảm thấy có chút quen thuộc, có chút giống với Tiếu Nhị gia Nam Thành trúng độc, chỉ là độc tính kịch liệt hơn.
Thịt Ma Ngư còn đang trong không gian Hệ Thống của hắn, không biết có hữu hiệu hay không.
- Để Bộ lão bản chê cười rồi, hiện giờ đại quân áp sát, Tiếu Mông ta lại bị thương nặng, quả thật không có thể diện đối mặt với dân chúng Đế Đô, ngày mai Bệ Hạ muốn tiến hành đàm phán cuối cùng với Cơ Thành Vũ, đàm phán sụp đổ, có thể chính là lúc đại chiến mở ra. Đến lúc đó tại hạ cũng không nắm chắc có thể còn sống sót hay không.
Tiếu Mông cười khổ.
- Cho nên hôm nay tới chỗ Bộ lão bản uống một bình rượu Băng Tâm cuối cùng.
Đát đát đát.
Tiếu Mông vừa nói xong, ngoài cửa đã có một bóng hình xinh đẹp tìm đến, chính là Tiếu Yên Vũ, hôm nay Tiếu Yên Vũ không mang khăn che mặt, trên khuôn mặt xinh đẹp tuyệt mỹ hiện lên mấy phần tiều tụy.
- Phụ thân. . .
Thanh âm của Tiếu Yên Vũ có chút nghẹn ngào.
Bộ Phương không nói gì, chỉ xoay người tiến vào trong bếp, chỉ chốc lát sau cầm một bình rượu Băng Tâm, đi tới trong tiểu điếm, đặt rượu trước mặt Tiếu Mông.
Tiếu Mông nhìn bình rượu Băng Tâm, cười to một tiếng, giơ bình lên uống một ngụm lớn.
Tiếu Mông trúng độc quá sâu, hơn nữa mặc dù nói độc này có chút giống với Tiếu Nhị gia trúng độc, nhưng lại có chút ít bất đồng, Tiếu Yên Vũ biết Bộ Phương từng giải độc cho Tiếu Nhị, nàng đã từng muốn tới tìm Bộ Phương, nhưng. . . nàng rất rõ ràng, phương thức giải độc của Bộ Phương là dựa vào thịt tinh hoa Ma Ngư, nhưng thịt tinh hoa kia có thể giải độc cho Tiếu Nhị, nhưng chưa chắc có thể giải độc cho Tiếu Mông.
Bộ Phương cũng thở dài, chạm chén với Tiếu Mông, uống một hơi cạn sạch.
Khi hai người đang thống khoái uống rượu, ngoài thành Đế Đô đột nhiên vang lên tiếng gào thét, mấy vạn đại quân đồng thời rống giận vang dội vòm trời, truyền vào bên trong Đế Đô.
Tiếu Mông chợt đặt bình rượu Băng Tâm xuống, tâm thần rung mạnh, chợt đứng dậy.
- Không phải nói ngày mai đàm phán sao? Làm sao đại quân Cơ Thành Vũ lại trực tiếp công thành rồi?
Lý Hồng Thiên nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận