Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 2348: May mắn? (2)

Notice: Undefined offset: 143
Nhát dao cuối cùng đã hạ xuống, con số trên trận pháp đã ngừng tăng.
“Đùng” một phát, nó nhảy đến 19999.
- Thành… thành công rồi sao?
- Trời ạ! Hắn thành công rồi!
- Nhiệm vụ thứ hai… bị đột phá rồi.
Các Thần Trù xung quanh đều đơ ra, ngơ ngác nhìn Bộ Phương, nhìn thân hình gầy gỏ đang đứng trong trận pháp.
“Đùng…”
Trận pháp phát ra ánh sáng. Bộ Phương ấn dừng thời gian.
Bộ Phương bấm dừng đồng hồ, mọi người đều hô hào vì bất ngờ.
Cả hội trường chìm trong tiếng lao xao.
Lạc Tam Nương rất hưng phấn, lồng ngực nàng phập phồng, cười khúc khích.
Bộ Phương quay người lại, thở phào một cái nhưng hắn vẫn cau mày.
Thần thức đã bị tiêu hao quá nhiều.
Không hổ là Đao Công Truyền Thừa do Thượng Cổ Thiên Thần để lại.
Hắn thở dài một hơi, Bộ Phương hoàn hồn lại, lấy ra một ấm trà.
Bên trong ấm trà là nước trà nóng ấm.
Hương trà rất nồng đã lan ra khắp cả phòng.
Uống một ngụm trà Cửu Chuyển Thiên Đạo để khôi phục lại tinh thần lực.
Tu vi của Bộ Phương được nâng lên, mọi thứ trong Điền Viên Thiên Địa cũng được tăng cấp.
Phẩm cấp của trà Cửu Chuyển Thiên Đạo bây giờ có thể coi là nguyên liệu thần.
Một ngụm trà đó thôi mà thần thức của Bộ Phương như một mảnh đất khô cằn được tưới nước kịp thời vậy. Hắn uống liên tục để lấy lại nước, khôi phục với tốc độ rất nhanh. Lạc Tam Nương cũng bay đến, đưa linh quả trong tay mình cho Bộ Phương.
- Tiên sinh, đây là Hồi Linh Quả, là linh dược cực phẩm để khôi phục được thần thực, tiên sinh mau ăn nó đi.
Lạc Tam Nương cười nói.
Nàng nhìn Bộ Phương với ánh mắt có chút kích động.
Hồi Linh Quả?
Bộ Phương nhận lấy linh quả, nhìn Lạc Tam Nương một cái rồi cắn loại quả màu xanh kia.
“Khập” một cái, nước trong quả bắn lên, rất ngọt.
Loại nước màu xanh trong thịt quả tràn vào cơ thể, cộng với hiệu quả của trà Cửu Chuyển Thiên Đạo, nó khiến tinh thần lực của Bộ Phương lập tức được tăng lên, khôi phục lại như trước.
- Loại quả này, không tồi.
Bộ Phương nhìn Hồi Linh Quả, cảm thán.
Hắn ăn hết linh quả, chỉ để lại hạt quả. Bộ Phương âm thầm vứt hạt quả vào trong Điền Viên Thiên Địa, để Ngưu Hán Tam mang đi trồng.
Hôm nay trồng được hạt giống này, sau này hắn sẽ có vô số Hồi Linh Quả, rất tuyệt vời.
- Sự xuất hiện của tiên sinh là điều may mắn của Thần Trù Cung ta, nhiệm vụ thứ hai đã làm Thần Trù Cung ta mất gần năm năm rồi. Không ngờ tiên sinh vừa đến đã phá vỡ kỷ lục.
Lạc Tam Nương tươi cười nói.
- Nhưng mà, tiếc là tuy hoàn thành được nhiệm vụ thứ hai nhưng lại tốn quá nhiều thời gian. Bây giờ thời gian còn lại của tiên sinh chỉ còn một trăm nhịp thở thôi. Muốn hoàn thành nhiệm vụ thứ ba trong một trăm hơi thở là điều không thể đâu.
Lạc Tam Nương nói, đầy tiếc nuối. Yên lặng nhìn ra xa, lườm Trình đại sư một phát.
Nếu không phải do ông già đổ đốn này xông vào thì Bộ Phương đã không mất thời gian hơn mười nhịp thở rồi.
Như vậy, Bộ Phương sẽ có thêm hơn mười nhịp thở để thực hiện nhiệm vụ thứ ba. Có lẽ mười nhịp thở đó là nhân tố quan trọng trong việc hoàn thành nhiệm vụ.
Trình đại sư đi đến với vẻ u sầu, nhìn chằm chằm Bộ Phương.
- Không ngờ thằng nhãi ranh này lại hiểu biết nhiều về đao công vậy. Lão phu nhìn nhầm rồi. Một tên Linh Cấp Thần Trù mà lại làm được như vậy, không dễ dàng gì nhỉ.
Trình đại sư nói đầy lạnh lùng.
- Nhưng mà ngươi cũng chỉ thế này thôi, lão phu đã nghiên cứu ra cách phá giả nhiệm vụ hai từ lâu rồi.
- Được rồi, ngươi đừng nói nữa, ảnh hưởng đến ta suy nghĩ nhiệm vụ thứ ba.
Trình đại sư còn chưa kịp lên tiếng thì Bộ Phương đã ngắt lời hắn ta.
Trình đại sư đứng hình, hai mắt trợn tròn, mặt đỏ bừng lên.
- Ngươi...
Trình đại sư rất giận.
Cái tính xấu của ông ta nào có chịu được sự nhục nhã lớn như vậy.
- Được rồi, Trình đại sư, nếu ngươi muốn xem thì ở lại, nếu muốn làm phiền tiên sinh đây thì mời rời đi cho.
Lạc Tam Nương lạnh lùng ngắt lời Trình đại sư.
Lạc Tam Nương chẳng có ấn tượng gì tốt đẹp với ông già đổ đốn tính tình nóng nảy này cả.
- Lạc quản sự, ngươi nghĩ tên này hoàn thành được nhiệm vụ thứ ba thật sao? Nhiệm vụ thứ hai hoàn thành được còn là do ăn may mà ngươi lại đặt kỳ vọng vào hắn vậy sao? Lão phu bây giờ cũng hoàn thành được nhiệm vụ thứ hai rồi.
Trình đại sư hất bộ râu của mình, trợn mắt lên, lồng ngực hắn ta như sắp nổ ra vậy.
Hắn ta đã lĩnh ngộ được Hỏa Diễm Pháp Tắc, tính tình nóng nảy vô cùng.
Lạc Tam Nương nghiêm mặt, nàng lại càng thấy ghét Trình đại sư. Thế nhưng nàng hiểu rằng điều Trình đại sư nói là thật.
Ba nhiệm vụ của Phong Ấn Truyền Thừa, nhiệm vụ sau khó hơn nhiệm vụ trước rất nhiều.
Nhiệm vụ thứ ba lại càng là nhiệm vụ gần như không thể hoàn thành.
Trong thời gian một trăm nhịp thở mà muốn hoàn thành nhiệm vụ thứ ba thì đúng là năm mơ.
Lạc Tam Nương thở dài, nàng vẫn thấy mình không nên đắc tội với Trình đại sư nhiều quá.
Dù sao thì quản lý của Thần Trù Cung vẫn rất coi trọng Trình đại sư.
Họ cho rằng hắn ta là một nhân vật quan trọng trong việc phá giải Truyền Thừa Phong Ấn.
- May mắn?
Bộ Phương nhìn Trình đại sư một cách ngơ ngác.
Ánh nhìn này khiến Trình đại sư và Lạc Tam Nương đều phải ngơ ra.
- Trong từ điển của đầu bếp thực thụ không có hai chữ “may mắn”. Đã hạ đao thì phải quyết đoán. Đạo lý đơn giản thế mà ngươi cũng không hiểu sao?
- Hai chữ may mắn được nói ra từ miệng của đầu bếp, đúng là một sự sỉ ngục.
Bộ Phương nói, rất bình tĩnh.
Một giây sau đó thôi Long Cốt Thái Đao đã xuất hiện.
Ánh sáng màu vàng kim lấp lánh, con dao bắt đầu chuyển động trong tay Bộ Phương.
Bộ Phương tay cầm Long Cốt Thái Đao, hai tay để ra sau lưng. Tước Vũ Bào bay phấp phới trong gió, hắn đi về phía trận pháp.
- Lạc quản sự, ta sắp thực hiện nhiệm vụ thứ ba rồi, ngươi bảo những người không liên quan rời đi đi.
- Hắn ta sẽ hiểu “may mắn” mà hắn nói nực cười đến mức nào thôi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận