Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 2865: Dám động vào người của Cẩu gia! (1)

- Có người tới đón chúng ta sao?
Minh Vương Nhĩ Ha ngẩn ngơ.
Bộ Phương gật đầu không nói gì, rồi ngẩng đầu nhìn về phía xa.
Tiếng rít dài vang lên.
Xung quanh có tiếng xé gió đuổi tới.
Tiếng chuông bạc đinh linh linh nhẹ nhàng vang lên. Sau đó, dưới ánh mắt kinh ngạc của Vương Nhĩ Ha, từng đạo bóng người nhảy xuống.
Những người này dù có dáng vẻ khác nhau, nhưng họ đều có một điểm chung là kiêu ngạo, cao cao tại thượng.
Khí tức của bọn họ mạnh mẽ kinh người, bọn họ chỉ tản ra một luồng khí tức nhỏ là Minh Vương Nhĩ Ha đã kinh sợ vạn phần.
Trong đó có không ít tồn tại cấp bậc Thần Vương, Thần Hoàng...
Chỉ là cảm xúc kinh sợ của hắn ta đã nhanh chóng trở nên kích động.
Vì hắn ta phát hiện, khí tức trên người những người này đều rất giống khí tức trên người nữ nhân của hắn ta - con gái của Thiên Thần Luân Hồi.
Điều này nói rõ cái gì?
Nói rõ bọn họ không tìm nhầm nơi!
- Tình yêu của ta! Ta tới đây!
Minh Vương Nhĩ Ha nắm chặt nắm đấm, đôi mắt sáng bừng lên.
Tình yêu?
Bộ Phương lắc đầu ngao ngán nhìn Nhĩ Ha.
Những người này cũng không phải đến nói chuyện tình yêu tình báo với ngươi.
Nếu như hắn đoán không lầm.
Từ lúc hắn bước vào không gian Hỗn Độn, Thiên Thần Luân Hồi đã cảm ứng được sự hiện diện của bọn hắn rồi.
Người đó không thể nào không cảm ứng được, Bộ Phương có thể chắc chắn chuyện này, người kia vẫn luôn quan sát hắn.
Hơn nữa... Từ rất lâu về trước, Thiên Thần Luân Hồi đã nổi lên sát tâm với hắn rồi.
Vì sao vị Thiên Thần Luân Hồi đó lại phải giết hắn?
Bộ Phương cũng không biết vì sao, nhưng hắn chắc chắn một điều.
Người nào muốn giết hắn, vậy hắn sẽ không khách khí… giết lại.
Bộ Phương cũng rất tò mò về không gian hỗn độn này.
Ban đầu khi Bộ Phương đột phá trở thành Thiên Thần cần Thiên Thần Qủa, có bốn vị Thiên Thần chia một ít cho hắn.
Mấy vị Thiên Thần kia đều tỏ ra thân thiện với hắn.
Chỉ có Thiên Thần Luân Hồi là không có, dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết, phần quả duy nhất không được phân cho Bộ Phương có lẽ chính là phần của Thiên Thần Luân Hồi.
Đương nhiên, quả này thuộc về Thiên Thần Luân Hồi, hắn ta không phân, Bộ Phương cũng chẳng cưỡng cầu.
Nhưng Thiên Thần Luân Hồi hạ sát thủ với Bộ Phương hai lần đã chọc giận hắn rồi.
Tiểu Bì và Tiểu Hồ trên bả vai Bộ Phương chợt ngẩng đầu lên, đôi mắt bọn chúng lộ vẻ mê li, hưởng thụ linh khí nồng đậm nơi đây.
- Lời của Thiên Thần quả nhiên không sai, thật sự có người phi thăng đến không gian hỗn độn!
- Trong hơn trăm ngàn năm này, đây là người duy nhất phi thăng… Người bên ngoài có dáng dấp ra sao, chúng ta cũng sắp quên mất rồi!
- Thiên Thần ra lệnh, không tiếc bất cứ giá nào cũng phải lùng bắt người phi thăng! Ai bắt được sẽ được Thiên Thần trọng thưởng!
...
Các cường giả hưng phấn hét lên.
Một khắc sau, bọn họ hóa thành một đợt sóng thần rồi bay thẳng về phía Bộ Phương cùng Minh Vương Nhĩ Ha.
Minh Vương Nhĩ Ha lạnh toát cả người.
Nhiều Thần Vương như vậy, trong đó thậm chí còn có không ít Thần Hoàng, chẳng lẽ bọn họ vừa mới phi thăng lên... đã phải nằm xuống đất?
Bộ Phương lại rất bình tĩnh, dù sắc mặt hắn tái nhợt, trạng thái hôm nay của hắn cũng rất kém cỏi.
Nhưng... dù sao hắn cũng là Thiên Thần, dù Bộ Phương có đứng tại chỗ để mặc cho những người này đánh thì đối phương cũng không cách nào đánh phá thân thể hắn được.
Còn Minh Vương Nhĩ Ha, Bộ Phương cũng không chắc chắn lắm.
Trên người Thần Vương và Thần Hoàng có khí tức của năm tháng, hơi thở sinh mệnh dài đằng đẵng …
Có lẽ, những người này đều đã sống trong không gian vũ trụ này từ rất lâu rồi.
- Thanh niên... Làm sao bây giờ?
- Xem bộ dáng này, hình như bọn họ đến đây không phải vì tiếp đón chúng ta rồi…
Minh Vương Nhĩ Ha đen mặt.
Chẳng lẽ con đường theo đuổi tình yêu của hắn, còn chưa đến nơi đã bị bóp chết rồi sao?
- Đừng lo lắng, cứ bình tĩnh.
Bộ Phương cầm một cây que cay nhét vào miệng Nhĩ Ha, Nhĩ Ha vừa nơm nớp lo sợ vừa nhai nhai que cay.
Ầm ầm ầm!
Chỉ là, trong nháy mắt sau đó.
Minh Vương Nhĩ Ha suýt nữa đã nhổ que cay ra ngoài.
Bởi vì, những vị Thần Vương v Thần Hoàng từ thời Viễn Cổ này đều điên cuồng công kích Minh Vương Nhĩ Ha và Bộ Phương.
Hư không xung quanh như bị phá nát!
Cảnh tượng này khiến người nhìn thót tim.
Bộ Phương lại rất bình tĩnh mà ăn que cay của mình.
Ầm...
Ngay vào lúc này, ở một hướng khác.
Một tiếng nổ đáng sợ vang lên!
Từng tiếng xé gió truyền tới, dao động của năng lượng thổi quét đến bao trùm lấy thân thể Bộ Phương và Minh Vương Nhĩ Ha.
Nháy mắt, khi vừa tới gần thân thể Bộ Phương và Minh Vương Nhĩ Ha, năng lượng đó bỗng nhiên nổ tan ra như pháo hoa ngày tết.
Minh Vương Nhĩ Ha ngẩn ngơ.
Bộ Phương lại cắn một thanh que cay, hắn hơi nhếch khóe miệng mà nhìn sang phía này.
- Ấy, người nghênh đón chúng ta tới rồi.
Phía xa xa.
Một bóng người chạy như bay tới, sắc mặt ngưng trọng vạn phần mà đáp xuống bên cạnh Minh Vương Nhĩ Ha và Bộ Phương.
Đây là một nữ tử có làn da bánh mật khỏe mạnh, tản ra anh khí ngời ngời.
Nàng liếc mắt nhìn Minh Vương Nhĩ Ha, không thèm đếm xỉa đến hắn ta mà quay ra nhìn Bộ Phương.
- Các hạ là Bộ Phương?
Nàng ta nói.
Giọng của nàng ta rất đúng mực, không mất đi lễ phép.
Bộ Phương gật đầu một cái.
- Tại hạ là Thiên Thần Hộ Pháp, phụng mệnh của Thiên Thần Sinh Mạng đến đón các hạ.
Nàng nói.
Bộ Phương vẫn gật đầu như cũ.
Thực ra nàng ta có chút bội phục Bộ Phương, vô số công kích phủ xuống như vậy mà Bộ Phương vẫn thản nhiên, mặt không dổi sắc, cũng khá là cá tính.
- Mỹ nữ... Ngươi tới đón chúng ta sao?
Hai mắt Minh Vương Nhĩ Ha sáng lên mà nhìn nữ nhân này rồi nói.
- Im miệng...
Nàng ta quét mắt nhìn Nhĩ Ha rồi nhàn nhạt nói.
Nàng ta là Thiên Thần Hộ Pháp có thân phận tôn quý, nàng ta chỉ phụng mệnh tới đón Bộ Phương, còn chuyện sống chết của tên nam nhân này không liên quan đến nàng ta.
- Lên!
Nàng ta ngưng trọng nhìn đám người chen chúc ở phía xa xa.
Nàng ta nhấc hai tay lên, dường như có hàng nghìn hàng vạn đám mây cũng bị nhấc lên theo, bay thẳng về phía những Thần Vương, Thần Hoàng kia!
Ầm!
- Đi!
Nàng ta cũng không nhiều lời, sau khi đánh ra một chiêu, nàng ta lập tức dẫn theo Bộ Phương và Nhĩ Ha chạy như bay.
- Một chiêu này ngăn cản không được bao lâu, chúng ta phải mau chóng đến Thiên Thần Cung, chỉ có đến nơi đó, những người này mới không dám làm càn!
Nàng nói.
Minh Vương Nhĩ Ha vội vàng chạy đằng trước.
Bộ Phương thì chắp tay ra sau lưng mà bình tĩnh sải bước chân.
Mỗi một bước của Bộ Phương đều có thể đuổi kịp nàng ta và Minh Vương Nhĩ Ha.
Nàng ta hơi kinh ngạc mà nhìn Bộ Phương.
Nàng ta đường đường là Thiên Thần Hộ Pháp mà lại không thể nhìn thấu tu vi của Bộ Phương...
Người mà Thiên Thần phân phó đến nghênh đón, quả nhiên không phải người thường.
Thậm chí, người này còn có lòng dạ trêu đùa với thú cưng trên vai nữa...
Không biết người này là tài cao gan lớn, hay đầu óc có bệnh nữa.
Ầm!
Phía xa xa, sau khi xua tan mây mù, ánh mắt của đám Thần Vương và Thần Hoàng đó đều không hẹn mà cùng cứng lại.
- Là Vân Thiên Y! Mau đuổi theo nàng ta!
Một đám người gào lên rồi tăng tốc hóa thành lưu quang bay như tên bắn đuổi theo.
Vân Thiên Y cũng không nghĩ đến, người mà Thiên Thần phân phó đi nghênh đón lại bị nhiều cường giả của Thiên Thần Luân Hồi đuổi giết như vậy!
Rốt cuộc phải thù oán như thế nào mới kinh khủng như vậy?
Bạn cần đăng nhập để bình luận