Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 2502: Bệnh kén ăn (2)

Notice: Undefined offset: 128
Nhưng hắn cảm thấy có vẻ mình chưa chắc đã đánh thắng được.
- Ừm, ngon lắm…
Thái Phi miễn cưỡng cười một tiếng, tỏ vẻ ăn uống ngon lành.
Cuối cùng Bộ Phương cũng hài lòng gật đầu.
- Ngươi có biết cách đến điểm tập kết trong khu di tích không?
Một lúc lâu sau, Bộ Phương nghi hoặc quay sang hỏi Thái Phi.
Di tích quá lớn, tìm nơi mà Thượng Cổ Thiên Thần ngã xuống quả thật có chút khó khăn.
- Ta biết!
Thái Phi nén cơn buồn nôn, nói.
Đương nhiên là hắn biết, hắn đã chuẩn bị nơi để giấu loài người ở bên trọng. Chờ đến khi tu vi hồi phục, hắn sẽ bắt đầu từ từ nuốt gọn tất cả.
Những thân thể đó đủ để cho hắn đạt được tới thượng đẳng Thần Vương.
Nếu có thể giết được một thành trì, tu vi của hắn sẽ càng đáng sợ hơn.
Đôi mắt Thái Phi sáng lên.
- Được, vậy ngươi dẫn ta đi đi.
Bộ Phương nghe được lời Thái Phi nói, nhất thời hưng phấn.
Lại lấy ra một cái bánh bao, kín đáo đưa cho Thái Phi.
- Người dẫn được đi, ta sẽ cho ngươi ăn no bánh bao.
Bộ Phương nói.
Lần này Bộ Phương đã chuẩn bị rất nhiều, mỹ thực như bánh bao hắn mang cả một sọt.
Thái Phi khoát tay bảo đủ rồi, nhanh chóng tiến về phía trước. Hắn cố nén cảm giác buồn nôn ăn hết đống bánh bao kia. Sát ý với Bộ Phương đã lên đến cực hạn. Nhưng hắn vẫn chưa để lộ thân phận ra. Hắn muốn đợi mình từ từ hồi phục sức lực đến đỉnh phong.
Mà vừa hay với cái thân thể này hắn có thể ẩn nấp trong thành trì của loài người. Chờ thời cơ có thể giết sạch tất cả mọi người trong di tích này.
Đến lúc đó, hắn chắn chắn sẽ có được tiến hóa lớn!

Uỳnh.
Ngọn lửa bùng lên.
Thái Phi ngốc trệ ngồi vây quanh đống lửa, không biết nên nói cái gì.
Phía trước hắn, Bộ Phương đứng bên cạnh một cái giá nướng, một khúc gỗ xuyên qua thân một con chim Linh Thú, gác trên ngọn lửa.
Ăn… còn ăn nữa ư?
Cứ đi được một đoạn lại ăn!
Thái Phi cảm giác mình đi theo Bộ Phương đúng là một sai lầm lớn. Nam nhân trước mắt này rốt cuộc là thích ăn đến mức nào đấy, đi được mấy bước lại ăn.
Đồ nướng, chiên xào, than đốt… đủ thể loại nấu nướng, đủ loại mỹ thực nhân gian khiến Thái Phi vô cùng sợ hãi.
Nhưng mà những món ăn này trong mắt Thái Phi cũng chỉ là vật buồn nôn thôi, khó mà nuốt suốt được. Nhưng Bộ Phương lại nhiệt tình như vậy, lần nào cũng nhét thức ăn cho hắn.
Nhiều lần Thái Phi suýt nữa không nhịn được, muốn bạo phát bẻ đầu Bộ Phương xuống, để con mẹ nó biến ngươi thành đồ ăn luôn.
Đương nhiên Thái Phi vẫn kiêng kị thực lực của Bộ Phương. Cho nên Thái Phi cũng chỉ có thể nhẫn nhịn.
Hiện tại hắn cần đến điểm tập trung kia, chỉ như vậy hắn mới có thể thoát được cái tên này.
Mùi thơm của thức ăn bốc lên, Bộ Phương nắm cây gỗ nhỏ, thổi một hơi khí nóng bừng bừng. Bộ Phương lấy một chất đặc hương liệu từ bình sứ Thanh Hoa. Thứ này dùng để làm đồ nướng, đúng là sự phối hợp tuyệt vời.
Bộ Phương thổi cho đỡ nóng, kéo da con Linh Thú xuống. Thịt trắng nõn hiện ra, bên trên còn có giọt nước bắn tung tóe.
Đúng là mỹ vị cực hạn!
Loại món ăn kiểu này Bộ Phương vô cùng thích, thuần thiên nhiên, không có quá nhiều thứ cầu kỳ. Sau khi người ta ăn sẽ cảm nhận được rất nhanh.
Bộ Phương xé rách một cái chân, cắn xuống một miếng. Thịt mềm, khiến Bộ Phương vô cùng say mê.
Tiểu Hổ đã sớm không chờ đợi được mà nhìn chằm chằm Bộ Phương, nước rãi đã chảy liên tục.
Bộ Phương lấy một cái cánh chim cho Tiểu Hổ, Tiểu Hổ ngậm cánh chim cắm cúi ăn.
Đối diện, Thái Phi trợn mắt há hốc mồm. Cái mùi kia khiến Thái Phi không khỏi nhíu nhíu mày. Cơn buồn nôn lại càng dâng lên.
- Ồ… ngươi cũng muốn ăn à?
Bộ Phương thấy bộ dạng của Thái Phi, nhất thời giật mình.
Long Cốt thái đao vừa ra, xoẹt một tiếng đã cắt xuống một miếng thịt ở mông con Linh Thú. Rồi đưa miếng thịt cho Thái Phi, sau đó Bộ Phương tiếp tục ăn rất đắc ý.
Thái Phi nhìn Bộ Phương, ném bỏ cũng không được, mà không ném bỏ cũng không xong…
Hắn cảm thấy nếu mình ăn hết sợ là sẽ nôn mửa trong nháy mắt. Cầm lấy miếng thịt, cơ thể đều run rẩy…
Thái Phi, cắn một cái.
Ọe.
Dạ dày co rút, Thái Phi cảm giác mình không nhịn được cảm giác buồn nôn.
Hành động đó khiến Bộ Phương cảm thấy vô cùng kinh ngạc. Tuy Bộ Phương đưa cho hắn phần thịt mông nhưng mùi vị không khác là bao. Không đến mức cắn một miếng là buồn nôn chứ?
- Không có gì, thực ra ta có chút bệnh kén ăn.
Thái Phi lau miệng một chút, nói với Bộ Phương, ánh mắt của hắn lấp lóe. Hắn sợ Bộ Phương đem lòng sinh nghi.
Nhưng nếu Bộ Phương nghi ngờ thì hắn vẫn có cách, hắn nhất định sẽ bạo phát, giết chết tên này trong nháy mắt!
Bộ Phương chắn một miếng thịt chim, như suy ngẫm gì đó gật gật đầu.
- Bệnh kén ăn à, may mà ngươi gặp được ta. Đủ loại mỹ thực ta đều có thể nấu nướng, rồi sẽ có món ăn mà ngươi không ghét.
- Tin ta, bệnh kén ăn của ngươi cứ giao cho ta, ta có thể giúp ngươi.
Bộ Phương xé một miếng thịt, chân thành nói.
Cái gì?
Thái Phi ngơ ngác, hắn nói cái gì cơ?
Sau đó, sự hoảng sợ lan tràn trong mắt hắn. Bộ Phương lôi nồi Huyền Vũ, lò Bạch Hổ Thiên, Long Cốt thái đao ra. Sau đó là một đống nguyên liệu nấu ăn, Bộ Phương mài đao chuẩn bị thi triển thân thủ.
Là một nam nhân muốn trở thành Trù Thần đứng đầu thì chữa bệnh kén ăn, tuyệt đối không thành vấn đề.
Bạn cần đăng nhập để bình luận