Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 1524: Trần trụi uyên bác… à không, nghệ thuật trù nghệ (2)

Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Nha Nha vừa cười vừa nói.
Uỳnh!
Trên trời cao phát ra tiếng nổ lớn, toàn bộ màn trời như bị xé rách ra. Một tia sáng vàng chói và một tia đen rơi xuống va chạm trên mặt đất, khiến cho mặt đất như muốn sụp đổ, bụi bay lên tán loạn.
Mọi người dần thấy rõ hình ảnh ở dưới mặt đất.
Một con chó đen, mở miệng chó ngáp một cái, ghé vào hố sâu nhìn chằm chằm tia sáng vàng chói kia ở phía xa.
Tia sáng tán đi, vẫn là bộ dạng cay mắt đó.
Địch Thái Giới Chủ với thân thể trần trụi, đang run rẩy. Đó là tức đến run người.
Trong tay Địch Thái Giới Chủ hất một sợi lông chó, nghiến răng.
Cả khuôn mặt hắn đều bầm dập…
Trên lồng ngực dày đặc vết chân chó, nhìn qua có chút buồn cười.
Trên mông trắng bóng có vết cào, trong đó có dòng máu tươi chảy xuống.
Cuộc chiến này, có vẻ Cẩu Gia lợi hại hơn một bậc.
- Không hổ là con chó ăn Thiên Đạo… thực lực lại mạnh thế này!
Địch Thái Giới Chủ hất hất tóc, nói ra.
- Cái rắm ta! Tu vi của Cẩu Gia ta luôn chèn ép được ngươi? Ngươi không đem cái đồ làm bếp kia theo, ngươi nghĩ xem Cẩu Gia có thể đánh cho cái mông của ngươi nở hoa được không?
Cẩu Gia nằm rạp trên đất bĩu môi, khinh thường nói ra.
Không thể nào phun Thiên Đạo ra, đều là đồ vật đã tiêu hóa rồi, phun ra thế quái nào được?
Địch Thái Giới Chủ cũng vì nguyên nhân này nên mới kết thúc cuộc chiến. Dù sao thì trận chiến không có bất cứ ý nghĩa gì tiếp tục cũng chỉ lãng phí thời gian, ai bảo hắn không giải quyết được con chó này.
Kiêu ngạo hừ một tiếng, Địch Thái Giới Chủ ngẩng đầu bước đi mạnh mẽ, thân hình lóe lên xuất hiện tại chỗ cũ.
- Nữ nhân này, sao lại chém đứt tiểu đệ của ta?
Địch Thái Giới Chủ trừng mắt, nhớ ra một trong những lí do hạ giới của mình.
U Cơ sững sờ, mọi người xung quanh cũng sững sờ.
Nha Nha im lặng che trán, cảm thấy vô cùng xấu hổ.
- Bá Giả Trọng Kiếm của ta xưa nay không cắt vật ô uế! Ngươi bôi xấu ta, cẩn thận ta liều mạng với ngươi!
Khóe miệng U Cơ nhếch lên, ánh mắt quét qua nhìn Địch Thái Giới Chủ, lộ ra ý cười lạnh.
Rầm rầm!
Nha Nha tranh thủ thời gian lấy ra một bộ trường bào khác che lấy người Địch Thái Giới Chủ.
- Ô uế? Ngươi lại còn nói tiểu đệ đệ của Giới Chủ ta ô uế! Ngươi! Nữ nhân này… nên lấy ra làm thịt kho tàu!
Địch Thái Giới Chủ giận dữ, chém đứt đôi tiểu đệ đệ của hắn, còn dám nói ô uế.
Thế gian chưa từng thấy loại tồn tại đáng xấu hổ như vậy!
- Giới Chủ đúng là Giới Chủ, phong cách nói chuyện không giống với người bình thường.
Bọn người Công Thâu Ban tấm tắc nói.
Người khác đều nói kéo ra ngoài chém chết, thế mà Giới Chủ lại nói là lôi ra làm thịt kho tàu…
Không hổ là cao đẳng Lân Trù, tư tưởng giác ngộ đúng là cao. Đối với lợn chết không sợ bỏng nước sôi như U Cơ, Địch Thái Giới Chủ cảm giác mình cũng không có cách làm gì được nàng
Sau đó ánh mắt di chuyển dừng lại trên người Bộ Phương.
- Giới Chủ đại nhân, ngươi không cần hỏi. Vị đầu bếp nhỏ này để dùng thái độ rất trịnh trọng từ chối yêu cầu thu nhận đệ tử của ngươi.
Nha Nha nói ra.
Địch Thái Giới Chủ trong bộ áo bào sững sờ, tóc vàng đung đưa.
- Làm đệ tử Ký Danh của Giới Chủ… chẳng lẽ rất mất mặt sao?
Địch Thái bất mãn quát lớn.
Nha Nha không nói gì, nhưng Bộ Phương nói rồi. Bộ Phương đã trịnh trọng từ chối ý tốt thu nhận đệ tử của Giới Chủ. Địch Thái sững sờ, thân hình lóe lên nhìn chăm chú Bộ Phương.
- Nhìn ta… chẳng lẽ ngươi không muốn cảm thụ trần trụi uyên bác… à không, nghệ thuật trù nghệ à?
Địch Thái Giới Chủ trân thành nói.
Nghĩ tới sau khi đồng ý với Địch Thái Giới Chủ, sau này mình phải ở cái bộ dạng trần trụi kia để nấu nướng, Bộ Phương một lần nữa không do dự mà từ chối.
Địch Thái Giới Chủ ngẩn người.
- Hóa ra cảm giác bị người ta từ chối… lại có thể sầu não như vậy.
Hai mắt Địch Thái Giới Chủ đẫm lệ.
Ầm ầm!
Trên trời cao có từng vết nứt nổi lên. Toàn bộ không gian di tích có vẻ không chịu nổi gánh nặng phát ra tiếng nổ vang. Màn trời bị xé rách.
Mọi người cảm thấy thân thể run rẩy, mặt đất không ngừng sụp đổ.
- Di tích nhỏ này sắp sụp đổ rồi, xem ra chúng ta phải ra ngoài trò chuyện.
Địch Thái Giới Chủ nói. Sau đó hắn liếc nhìn Bộ Phương một chút. Sau khi mặc trường bào hắn đã trở nên nghiêm túc hơn. Trên thân thể toát ra khí tức thuộc về Giới Chủ.
Ầm ầm!
Di tích hoa sen sắp sụp đổ, mặt đất vỡ tan rơi vào trong hư không vô tận.
Kim Giác và Ngân Giác liếc nhau, cảm thấy phải rời đi nhanh. Tuy không thể dẫn U Minh Nữ về nhưng chí ít đã đưa được Minh Vương Nhĩ Cáp về, cũng coi như hoàn thành nhiệm vụ.
Bộ Phương đứng trên thuyền U Minh. Minh Khí quanh quẩn, nổ vang một tiếng phi tốc bắn ra, né tránh vô số tảng đá đang vỡ vụn, xông vào trong hư không.
Tầng một Tiên Trù giới, bên ngoài Tiên Thành, hư không bị xé nứt ra.
Sau đó thuyền U Minh lao ra, đình trệ trên không trung.
Tiên Thành ở nơi xa nguy nga vô cùng. Bộ Phương đứng trên thuyền hít sâu một hơi.
- Kết thúc rồi…
Ánh mắt Bộ Phương mê ly, hé miệng phun ra một tia lửa. Ngọn lửa vàng óng ở trên ngón tay Bộ Phương, nhảy lên nở rộ ra ánh sáng và hơi nóng.
- Ồ! Tăng thêm không ít Kim Liên Yêu Hỏa… Tiểu tử ngươi thế mà hàng phục được nó, đúng là hậu sinh khả úy mà!
Ngay lúc Bộ Phương đang cảm khái, trên thân sau thuyền U Minh có từng bóng người xuất hiện.
Đứng đầu thì ra là Địch Thái Giới Chủ đang hiếu kỳ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận