Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 1539: Cẩu Gia và Địa Ngục Ứng Long! (1)

Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
- Tiểu tử Bộ Phương, chuẩn bị cho Cẩu Gia đùi vịt đi, Cẩu Gia đi xử lý phiền phức một lát sẽ trở lại.
Âm thanh tràn ngập từ tính của Cẩu Gia vang lên khiến Bộ Phương hơi sững sờ.
Đi xử lý phiền phức? Phiền phức gì mà Cẩu Gia phải đích thân ra tay? Còn bảo mình chuẩn bị đùi vịt…
Chỉ là Bộ Phương không hỏi quá nhiều, Cẩu Gia nện bước chân mèo chậm rãi đi ra ngoài, chỉ chốc lát đã biến mất ở ngoài cửa.
Cẩu Gia vừa đi, khóe miệng Ngân Giác nhất thời toét ra, chạy nhanh tới vị trí Cẩu Gia vừa đứng, mặt mũi hắn tràn đầy mê say.
- Bảo bối à, Ngân Giác yêu thương của nàng về rồi đây.
Ngân Giác nhìn về phía U Cơ, trên mặt nở ra một nụ cười ôn hòa.
Tâm tình U Cơ hiện tại không tệ, biết được món ăn của Bộ Phương có thể áp chế lời nguyền trên người Tiểu U, nàng cảm thấy cục đá đè nén trong lòng mình cuối cùng cũng rơi xuống. Loại cảm giác như trút được gánh nặng.
Bộ Phương có thể áp chế được lời nguyền, như vậy cũng đủ thời gian để nàng tìm ra cách giải trừ nó, một kiếm sẽ chém đứt, nhất định là như vậy!
Nàng sẽ triệt để giải cứu Tiểu U khỏi sự tra tấn của lời nguyền kia.
Đột nhiên, Kim Giác nhướng mày, Lạc Cơ đang đắc ý ăn thịt vịt cũng ngước lên.
Ngân Giác và U Cơ cũng khẽ giật mình.
Bốn vị Ngục Chủ, nhao nhao nhíu mày, động tác trong tay bọn họ chậm lại, nghiêng đầu nhìn sang chỗ khác, nhìn về phía bên ngoài quán ăn. Một khí tức đáng sợ quen thuộc khiến mỗi một người không khỏi chấn động.
- Khí tức này… là Ứng Long đại nhân đến.
Lạc Cơ cầm một miếng thịt nướng trong tay nhét vào miệng, bĩu môi nói ra.
- Không sai… là Ứng Long đại nhân tới thật rồi.
U Cơ gật gật đầu.
Ứng Long xuất hiện, cũng không phải ngoài dự liệu của bọn họ.
Dù sau thì Cẩu Gia cũng đã lấy đi Chi Nhãn Quyền Trượng của Ứng Long, Ứng Long nhất định sẽ tìm đến.
Chi Nhãn Quyền Trượng xếp thứ nhất trong ngũ đại thần khí, vô cùng uy năng. Chưởng quản tư pháp Địa Ngục, Ứng Long không thể để cho nó lưu lạc ở bên ngoài.
- Chúng ta đi ra xem một chút.
U Cơ vác lấy Bá Giả Trọng Kiếm, đứng lên liếc nhìn bọn Kim Giác một chút.
Nói xong bước ra bên ngoài. Ngân Giác vội vàng đi theo sau. Kim Giác và Lạc Cơ có vẻ lưu luyến không rời, món thịt này thực sự quá ngon, bọn hắn có chút không nỡ.
Kim Giác cầm chén sứ Thanh Hoa lên, đổ hết nước sốt vào miệng.
- Rất ngon!
Kim Giác tán thưởng một câu, sau đó thân hình khổng lồ đi ra bên ngoài.
Tứ đại Ngục Chủ, nhao nhao biến mất.

Bên ngoài quán ăn.
Một lão già còng lưng, tóc bạc trắng cất bước đi tới. Không có xé rách hư không, không hề có vạn vật sụp đổ. Cũng chỉ là đạp không bình thường mà tới, chắp lấy tay, trường bào màu xanh tung bay trong gió. Ánh mắt của lão có chút đục ngầu, nhìn qua cũng rất có thần. Nhưng tốc độ bước đi lại nhanh chóng, một bước giống như mấy trăm dặm. Chỉ trong nháy mắt đã tới trước cửa quán ăn.
Két một tiếng, cửa quán tự động đẩy ra. Cẩu Gia nện bước chân ưu nhã đi từ trong quán ăn ra, đứng ở giữa cửa. Ngước đầu chó lên, nhìn lão giả mặc áo bào xanh ở trên không. Miệng chó khẽ giật, lẩm bẩm một tiếng.
Thân hình Cẩu Gia đi tới, chậm rãi trôi nổi. Chỉ chốc lát sau đã bay tới trước mặt lão mặc áo bào xanh kia, mặt đối mặt.
- Địa Ngục Khuyển… lâu rồi không gặp.
Lão già lưng còng, từ tốn nói, giọng nói già nua.
- Con rồng thối…
Cẩu Gia trợn mắt nói.
Mặt lão già kia tràn đầy nếp nhăn lộ ra một nụ cười, nhìn lông chó toàn thân Cẩu Gia như muốn nổ tung ra.
- Trả Chi Nhãn Quyền Trượng cho ta đi… chỗ này dù sao cũng là Tiên Trù giới, lão không muốn động thủ.
Lão già nói, sau đó ngẩng đầu lên. Trong nháy mắt, cảm giác toàn bộ xung quanh đều trở nên ảm đạm.
Đồng tử của lão sắc bén, như dao nhọn cắt ngang qua.
Cẩu Gia ngáp một cái, không thèm để ý tới ánh mắt của lão.
- Ngươi tưởng Cẩu Gia ta sợ à? Thế mà lại dám trừng mắt với Cẩu Gia… Chi Nhãn Quyền Trượng đang ở chỗ ta, chẳng nhẽ ngươi không thể khép nép nói chuyện với Cẩu Gia sao?
Cẩu Gia duỗi tay chó ra, động động đầu ngón tay nói.
Cửa quán ăn một lần nữa bị đẩy ra. Đám người Kim Giác nhao nhao xuất hiện, bọn họ nhìn một người một chó giằng nhau ở trên hư không, hít sâu một hơi.
Ứng Long di chuyển ánh mắt dừng lại trên người bốn vị Ngục Chủ.
- Các ngươi có thể bỏ cái vẻ mặt như ăn mừng thế kia không.
Giọng Ứng Long già nua, mặt tràn đầy nếp nhăn, cười rộ lên.
Kim Giác nhanh chóng nuốt nốt miếng thịt trong miệng vào, đứng thẳng lên, thở mạnh cũng không dám.
Sau đó, Ứng Long mới quay lại nhìn Cẩu Gia, thản nhiên nói.
- Con chó ghẻ này… lấy Chi Nhãn của lão phu làm cái gì, người lại không thể khống chế nó, nhanh trả lại cho ta đi.
- Đúng là bá đạo.
Cẩu Gia toét miệng nói.
Chỉ là lời chưa dứt, Ứng Long đã động. Bóng người khom lưng xuất hiện trước mặt Cẩu Gia, một chưởng như cây gỗ đánh về phía Cẩu Gia. Hư không như rung lắc kịch liệt, một chưởng vỗ xuống, thân hình của Cẩu Gia biến mất không thấy nữa.
Nhưng ở vị trí cũ, chưởng kia của Ứng Long cũng như băng lại.
- Con rồng thối! Thế mà ngươi còn dám động thủ!
Cẩu Gia quát lên một tiếng, sau đó trảo chó đánh ra,
Oanh một hồi.
Thân hình Ứng Long trực tiếp bị Cẩu Gia đánh bay, xông thẳng về phía chân trời.
Cẩu Gia cũng nhảy vọt lên cao, truy đuổi.
Trong hư không, một người một chó xảy ra đại chiến.
Dưới đất, đám người Kim Giác nhìn chằm chằm.
- U Cơ à, thực lực chiến đấu của ngươi mạnh nhất, có thể nhận ra hai người họ ai mạnh hơn không?
Kim Giác lên tiếng, có chút hăng hái nói ra.
Lạc Cơ trừng mắt nhìn Kim Giác.
Bạn cần đăng nhập để bình luận